Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 36 :

Ngày đăng: 03:55 19/04/20


Trước khi đi Anh, Ngôn Hâm đã nộp đơn từ chức, trưởng phòng tuy hy vọng vị đại Phật này có thể ở lại, nhưng cũng sợ miếu nhỏ không phụng dưỡng được, chọc chủ nhân của đại Phật không vui... Cho nên đã gần nửa năm Ngôn Hâm không đến công ty.



Từ bãi đỗ xe ngầm, Ngôn Hâm đi thang máy chuyên dụng lên mà chỉ sợ gặp được người quen, nhưng nghĩ lại thì dù sao cũng không phải lần đầu tiên...... Có đặc quyền thì cứ nhận thôi!



Ngôn Hâm vừa vào cửa đã nhìn thấy Hà Nhất Triển ngồi sau bàn làm việc, đầu hơi cúi xuống, mặt mũi tuấn dật bất phàm, khóe miệng hơi mím lại khiến anh thoạt nhìn có chút nghiêm túc lạnh lùng, tay cầm bút máy không biết đang viết cái gì...... Cô lại nhớ tới cảnh tượng làm càn mất khống chế tối hôm qua......, còn chưa kịp lên tiếng, Hà Nhất Triển đã nhìn thấy cô, khóe miệng anh lập tức cong lên, ánh sáng nhu hòa trong đáy mắt bắn thẳng về phía cô. Ngôn Hâm đỏ mặt, trong lòng ngọt như đổ mật. Cô đi qua, ngồi vào lòng anh, nũng nịu: "Không được nhìn em như vậy!"



"Vì sao?" Hà Nhất Triển nhướng mày.



"...... Bởi vì em phát hiện mình càng thích anh hơn." Cô kéo cà vạt của anh, dáng vẻ thẹn thùng.



"Vậy anh càng muốn xem." Anh nâng cằm cô lên, trao cho cô một nụ hôn sâu rồi mới hỏi: "Còn đau không?"



Ngôn Hâm theo bản năng kẹp chặt chân lại, có ảo giác như dục vọng của anh vẫn còn trong cơ thể, đỏ mặt muốn thoát khỏi sự khống chế của anh. Anh thật lưu manh, thật quá đáng mà!



"...... Em vẫn còn đau!" Rầu rĩ nói mấy chữ, Ngôn Hâm còn đặc biệt nói lớn hai chữ cuối cùng.



"Lớn tiếng chút." Cảm giác da thịt tiếp xúc thật tuyệt, Hà Nhất Triển lại cọ thêm vài cái.



Ngôn Hâm mất hứng lườm anh. Trong đầu đột nhiên nảy ra trò đùa dai, cô cố ý thì thầm bên tai anh: "Đau đến mức em không mặc được quần lót đâu......" Nói xong cô còn cọ cọ vài cái, để Hà Nhất Triển cảm nhận được sự chân thật.



Da đầu căng lên, Hà Nhất Triển thở hắt một hơi, kéo ngăn kéo lấy ra một thứ, đặt Ngôn Hâm lên bàn, đưa cho cô, "Em tự bôi đi."



Ngôn Hâm nhận lấy, nhìn mấy chữ to đùng trên vỏ hộp, cô cao giọng: "Bôi ở đây luôn?"



"Ừ."



"Vì chuyện này mà anh gọi em tới?"



"Anh đâu thể trốn việc được." Anh gõ gõ mặt bàn, ý bảo có rất nhiều văn kiện cần phê duyệt.



"Em vào WC."



"Không, bôi luôn ở chỗ này."



Ngôn Hâm khó hiểu nhìn anh, cắn môi nghĩ anh không có khả năng làm chuyện xấu ở đây được. Cô nghiên cứu thần sắc của anh một lượt, nghe lời mở hộp, chạy đến sô pha đối diện bàn làm việc ngồi xuống, hai chân quỳ lên mặt ghế, kéo quần lót xuống phía dưới một chút, chỗ tư mật như ẩn như hiện. Ngón tay nhỏ nhắn của Ngôn Hâm cứ ra ra vào vào giữa lớp vải mỏng manh và làn da trắng nõn.



"Kéo xuống thêm chút nữa." Giọng nói khàn khàn từ bên kia truyền đến, gợi cảm đến mức không ai có thể cự tuyệt.




"Đương nhiên, đó là chồng em mà." Ngôn Hâm mỉm cười.



"Ai, đã nói rồi đó, chị nhất định phải làm phù dâu, chị chờ lâu lắm rồi."



"Không thành vấn đề!"



Ngôn Hâm ăn no căng bụng mới định ra được thực đơn. Cô khó chịu không ngừng xoa bụng, Quý Dao đề nghị: "Có muốn đi dạo một lúc không?"



"Không được, em còn phải đi đưa cơm trưa cho anh ấy." Chọn đồ ăn thử làm cơm trưa...... Hà phu nhân quả nhiên là quản gia.



Hai người đang trên đường đến công ty thì Hà Nhất Triển gọi điện thoại tới: " Em đang ở đâu?"



"Sắp tới rồi, anh đói chưa?"



"Rồi, muốn ăn em."



Ngôn Hâm nha một tiếng, Quý Dao nghiêng đầu nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, khẽ mỉm cười, hỏi: "Ông xã của em à?"



Ngôn Hâm gật đầu, nói với Hà Nhất Triển: "Đợi chút."



Thư ký Tiểu Lâm đã đứng đợi trước cửa từ lâu, Ngôn Hâm cảm ơn chuẩn bị xuống xe thì bị Quý Dao cản lại: "Tuy không thể tham gia hôn lễ của em, nhưng anh thật lòng chúc mừng em."



"Cảm ơn, nếu có thể em cũng không muốn tổ chức đâu, làm kiểu Trung và kiểu Tây cùng một ngày... em nhất định sẽ rất thảm. Nhưng, em hiểu anh muốn nói gì, chúng ta là bạn bè, anh đưa đón em nhiều lần như thế, sau này nếu cần giúp đỡ cứ tới tìm em."



"Bất cứ chuyện gì sao?"



"Cũng không tới mức đó......"



- -------



Sắc mặt Hà Nhất Triển bình thản, nhưng Ngôn Hâm vừa vào cửa chưa đầy một giây, anh đã ngẩng đầu lên, khóe mắt liếc qua thân ảnh sáng ngời, nhìn một hồi lâu mới dời mắt đi. Anh nhíu mày nhìn chậu lan hồ điệp.



"Ai tặng vậy?"



"Một tài xế tốt bụng." Ngôn Hâm ngồi vào lòng anh, chủ động hôn anh một cái, "Quý Dao, anh còn nhớ không?"