Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 101 : Đạp Đổ Núi Dựa Của Vi Ngưng Tử (1)
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Beta: Ishtar
Vân Khanh đã thức dậy từ sáng sớm, Nã Thanh cùng Thanh Liên bắt đầu bận rộn giúp nàng chuẩn bị xiêm y, Vân Khanh nhìn các nàng lấy ra đôi giày thêu có đế thấp, đế giày thêu hoa mùa hè, khoát tay áo nói: "Nã Thanh, ta không phải nói ngươi chuẩn bị một bộ y phục cưỡi ngựa sao? Lấy ra cho ta thay."
Nã Thanh nhớ lại bộ y phục kia, lại nhìn đôi giày thêu trên tay, mở miệng nói: "Tiểu thư, người muốn đi ra ngoài cưỡi ngựa sao?"
"Ở nơi này làm sao cưỡi ngựa?" Vân Khanh nhìn nàng đang ngẩn người cười nói: "Hôm nay không phải muốn đi hái vải sao? Mặc váy này đi vườn trái cây chẳng phải là vướng chân vướng tay?"
"Chúng ta tự mình đi hái?" Nã Thanh vừa nghe, ánh mắt mở to, không dám tin nhìn Vân Khanh nói: "Tiểu thư, người là nói thật sao?"
"Đương nhiên, nếu không ta cũng sẽ không bảo ngươi mang theo đồ cưỡi ngựa." Vân Khanh cười nói.
Nã Thanh vẫn là vào phủ không lâu, nghe có thể đi ra ngoài dạo chơi, phản ứng thực hưng phấn "Thật tốt nha” dứt lời, xoay người đi lấy bộ y phục kia đến.
Nhưng thật ra Thanh Liên ở một bên nhìn, mở miệng nói: "Tiểu thư, người trước khi lên núi không muốn cùng phu nhân nói một chút sao?" Nàng tính tình trầm ổn, tuy rằng nghe được có thể ra ngoài đi dạo nội tâm cũng rất hưng phấn, nhưng thân phận của Vân Khanh vẫn là vấn đề cần lo lắng nhất.
"Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ, đều là một chùm đã hái xuống đặt ở trong sọt, với đi đến vườn hái giống nhau sao?" Vân Khanh như trước cười hì hì nói.
"Vậy con một vị tiểu thư đi theo hạ nhân ra vườn trái cây, truyền ra ngoài, đối với thanh danh cũng không tốt." Tạ thị chau mày lại nói rõ phải trái.
"Ai nói thanh danh không tốt, hơn nữa đây là thôn trang xa xôi hẻo lánh, không ai sẽ truyền loại chuyện này, cho dù truyền ra, con là vì muốn làm vải ngâm cho tổ mẫu, tự mình đến vườn trái cây đi lựa vải vừa tươi vừa to về, là một mảnh hiếu tâm, làm sao có thể bị hủy thanh danh chứ?" Vân Khanh đầy lý lẽ phản bác, khiến Tạ thị đành bất đắc dĩ không biết nên khuyên nhủ như thế nào, hiện tại nữ nhi mồm mép càng ngày càng lưu loát, bà ngược lại nói không được, đành phải khuyên nhủ: "Con ham mới mẻ muốn đi vườn trái cây, nhưng sơn đạo không dễ đi, con có biết hay không, chưa đi được hai bước con liền có thể sẽ than đau chân?"
"Nương, người đáp ứng nữ nhi đi, mỗi ngày bị nhốt ở trong phủ, bên ngoài cái gì cũng không biết, trong sách không phải có câu, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường sao, nữ nhi luôn muốn tự mình đi xem phong cảnh bên ngoài, để tránh trừ hưởng thụ cẩm y ngọc thực ra, vốn không có một chút kiến thức." Vân Khanh tựa vào sau lưng Tạ thị, trong gương hai mẹ con mặt đặt song song cùng một chỗ, cùng là da thịt trắng nõn, chỉ là gương mặt có chút non mềm của trẻ con, cùng với đôi phượng mâu có khí thế khác nhau, lúc này trên khuôn mặt tăng thêm chút phấn khích, khiến cả khuôn mặt như sáng rực, nhưng miệng cũng hơi hơi chu ra, mang theo sự nghịch ngợm của tiểu nữ nhi.
Khuôn mặt này là sự kết tinh những ưu điểm của mình và Thẩm Mậu – gương mặt non nớt khiến Tạ thị xem đến mềm lòng, nâng lên tay trái sờ sờ mặt của Vân Khanh: "Con nha, đến thôn trang lại nói là vì tổ mẫu cùng nương, kỳ thật chính là muốn ra ngoài chơi."
Nghe Tạ thị khẩu khí buông lỏng, Vân Khanh khóe mắt mỉm cười, lập tức phủ nhận nói: "Nào có, con là vì tổ mẫu cùng nương mà đến, thuận tiện đúng lúc hái vải, thưởng thức một chút phong cảnh mà thôi."
Tạ thị bị dáng vẻ tiểu vô lại này của nàng chọc cho nở nụ cười, mím môi cười nói: "Được rồi, nương đã biết", bà quay đầu phân phó: "Cho Hoàng Đại vào đây đi."