Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 104 : Đạp Đổ Núi Dựa Của Vi Ngưng Tử (4)
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Beta: Ishtar
"Thì ra là Vi ca ca của nhà mẹ Tần Đại, hắn học thức cao, người lại hiếu thảo, vì tiết kiệm tiền cho Tần Đại nương xem bệnh, một ngày chỉ ăn một bữa cơm, giấy bút cũng chưa bao giờ mua, thường xuyên ở bờ hồ dùng nước luyện chữ, ở học đường dựa vào việc thay người làm bài tập đổi lấy trang văn chương, hắn vốn đã sớm có thể thi đỗ tú tài, lại bởi vì không có tiền nên không thể đi." Hoàng Tiểu Muội tựa hồ thập phần phẫn nộ, cái miệng nhỏ nhắn mím lại trừng mắt nhìn bóng lưng của trung niên nam tử.
Mà khóe miệng Vân Khanh tươi cười, ở đời này, Vi Trầm Uyên vẫn xuất hiện, hơn nữa phương thức lại giống nhau, sự tình phát sinh chẳng qua thay đổi địa điểm mà thôi.
Nàng đỡ tay Thanh Liên đứng lên, Nã Thanh lấy chiếc lá con dính trên váy nàng xuống, mà Vân Khanh để lại Nã Thanh cùng Thanh Liên, còn có Hoàng Tiểu Muội đứng ở chỗ này không cần lại đây, chính mình hướng người thiếu niên kia đi tới, đứng ở chỗ cách hắn một trượng, không tiếng động, yên lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt mà quật cường của thiếu niên kia.
Lúc này Vi Trầm Uyên còn chưa phải là cận thần thiên tử được Tứ hoàng tử trọng dụng, trước đó hắn cùng mẫu thân ở quê hương sống nương tựa lẫn nhau, mà Vi Trầm Uyên là cái khung cứng rắn nhưng da mặt mỏng, sẽ không dễ dàng mở miệng cầu người, cho dù vừa đi học vừa làm thợ khéo, hắn cũng muốn dựa vào năng lực của mình mà nuôi sống mẫu thân, hôm nay có thể quỳ xuống trước mặt trung niên nam tử, nhất định là không còn cách nào mới làm vậy.
Nhớ tới kiếp trước, nàng cùng Vi Ngưng Tử đi ngang qua, cũng là nghe được một đoạn đối thoại như vậy, lúc ấy nàng liền động lòng trắc ẩn, phải giúp đỡ thiếu niên này, Vi Ngưng Tử lúc ấy còn nói nàng quá dễ bị lừa, không chịu để cho nàng ra tay, sau cùng do nàng đã nói rằng người đọc sách tốt, không nên mai một, tương lai sẽ có tiền đồ rộng mở. Có lẽ những lời này đả động Vi Ngưng Tử, Vi Ngưng Tử cầm 20 lượng bạc của Vân Khanh cho Vi Trầm Uyên. Sau đó vài ngày, Vi Ngưng Tử quay về Thẩm phủ, Tạ di lại cùng Vi Ngưng Tử đi thăm Vi Trầm Uyên, không bao lâu sau, mẫu thân của Vi Trầm Uyên là Tần thị liền bệnh chết ở đầu giường, Tạ di đột nhiên phát ra từ tâm, cho Vi Trầm Uyên làm con thừa tự của bà ta, làm con trai nuôi của bà.
Mà Vi Trầm Uyên là một người nhận ân tất báo, hắn cảm kích Tạ di cùng Vi Ngưng Tử hai người đã tương trợ, cố gắng hăng hái đọc sách, ở khoa thi năm đó thi được tú tài, ba năm sau trúng cử nhân, cùng năm Minh Đế thêm Khai Ân khoa, hắn lại đạt được Thám Hoa vị (đứng đầu),từ nay về sau tiến nhập con đường làm quan, liên tục được thăng chức, khí thế không thể đỡ.
Nhìn thái độ không sợ chết của hắn, Vân Khanh khóe miệng khẽ nhếch, bình tĩnh mở miệng nói: "Ta vừa không muốn ngươi bán mình, cũng không cần ngươi làm nô tài, còn muốn cho ngươi đến trường, tham gia khoa cử, để có thể hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân ngươi."
"Ngươi làm thế nào biết tình cảnh của ta?" Lúc nghe được không cần bán mình làm nô, Vi Trầm Uyên đáy mắt rõ ràng thả lỏng.
Vân Khanh lại thản nhiên cười, đôi mắt quét qua người đứng phía sau sườn bên trái của mình: "Mới vừa rồi ta nghe Hoàng Tiểu Muội nói tình huống của ngươi, ngươi nếu là đọc sách giỏi, vậy không nên vì thế mà lãng phí tài năng."
Hắn từ khe hở thân cây nhìn xuyên qua bên kia thấy bóng ba cô gái, một người là Hoàng Tiểu Muội trong trang, còn có hai người, xem ra chính là nha hoàn của vị tiểu thư này, nàng cho bọn họ đứng xa một chút, là không muốn các nàng nhìn thấy bộ dạng chật vật của hắn, nghe được hai người nói chuyện với nhau, giúp hắn giữ lại chút thể diện sao? Hành động như vậy xác thực thập phần tri kỷ, khiến hắn nhớ lại đánh giá quá quắt của mình đối với vị tiểu thư này mà mặt không khỏi đỏ lên.
"Chính là như thế?"
"Chính là như thế." Dù là ai đối với chuyện may từ trên trời rớt xuống, đều có lòng cảnh giác, huống chi là một thiếu niên vừa bị thúc phụ cự tuyệt trợ giúp, Vân Khanh mỉm cười đáp: "Bất quá, ngươi nếu là lương tâm bất an, bản thân ta thật ra cũng có chuyện muốn xin ngươi hỗ trợ."