Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 117 : Vân Khanh Hô Hấp Nhân Tạo (4)

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Edit: Khánh Linh



Beta: Ishtar



Nghiêng đầu, Ngự Phượng Đàn mở miệng cười, nhẹ giọng nói: “Hôm nay, thật xin lỗi.”



Dưới ánh nắng vàng rực, vạt áo của nam tử bắt gió bay phần phật, giọng nói biếng nhác nhẹ nhàng theo gió mát thổi vào trong tai Vân Khanh khiến nàng gần như tưởng rằng mình nghe lầm. Nàng ngẩng đầu lên, quay mặt nhìn thẳng vào khuôn mặt tuyệt sắc của nam tử, đáy mắt hơi kinh ngạc, “Ngươi đang nói chuyện với ta đấy à?”



“Tất nhiên rồi, quanh đây có ai khác đâu.” Ngự Phượng Đàn lắc lắc đầu, làm như thật đáng tiếc vì quanh đây không có ai khác để cho hắn nói câu ‘thật xin lỗi’ vậy. Trong nét mặt thản nhiên của hắn đã lơ đãng phát ra một loạt khí thế sát phạt.



Vân Khanh không khỏi nhớ tới những lời đồn đãi nàng nghe được ở kiếp trước. Kiếp trước, nàng không có ở tại kinh thành, mãi cho đến khi gả cho Cảnh Hựu Thần mới đến đó. Mà vào thời điểm đó, Ngự Phượng Đàn đã vừa đột ngột nhiễm tật bệnh mà chết. Nàng tuy chưa từng chính mắt thấy được phong cách riêng của hắn, nhưng cũng đã nghe nói đến.



Nghe nói, lúc hắn đánh thắng quân địch quay về, tất cả đường phố của kinh thành đều chật ních toàn người là người, vô số thiếu nữ đứng ở hai bên đường để nghênh đón hắn. Hắn mặc khôi giáp đen, cưỡi liệt mã đỏ, đạp vó chạy như bay trên những con đường lát đá trong kinh thành, tóc dài được gió thổi tung bay, khuôn mặt tinh xảo kia được bao trong mũ giáp, giống như một đóa hoa yêu nghiệt nhưng đầy sức sống nở rộ nơi kinh thành.



Hình ảnh này, cho đến nhiều năm sau khi hắn chết đi, Vân Khanh vẫn còn nghe người kinh thành thỉnh thoảng lặng lẽ nhắc tới, như vậy có thể thấy được vẻ phong nhã tuyệt thế của hắn.




Nàng chỉ cần làm việc mà mình muốn làm, không cần phải chăm chăm để ý đến ánh mắt của những người đó đối với nàng, như vậy nàng mới có thể thật sự tôi luyện mình để trở nên cường đại về sau.



Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh có một người có thể đứng ở góc độ của nàng mà nói ra ý tưởng trong nội tâm nàng. Vân Khanh chuyển tầm mắt tới nam tử đang đứng xiên cá cùng Hoàng Tiểu Muội nơi kia đúng lúc hắn đâm được một con cá trích béo mập. Nét tươi cười kia đã bỏ đi vẻ tà mị cùng lười nhác thường trực mà mang theo một tinh thần phấn chấn bồng bột, phảng phất như muốn cuốn hút nàng cười theo.



Khóe miệng Vân Khanh cũng cong lên, sương mù dần dần tan đi trong đôi mắt phượng, lộ ra đôi tròng mắt như hai viên ngọc thạch đen sâu thẳm mang theo hơi thở linh hoạt bên trong.



Ngự Phượng Đàn từ xa đã nhìn thấy cô gái tươi cười, hắn biết nàng chắc chắn đã hiểu thông suốt, chứ không thì đã chẳng cười với hắn thư thái như vậy. Ha ha, về sau xuất hiện trước mặt Vân Khanh lần nữa thì sẽ không lại bị nàng ghét bỏ nữa rồi.



Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, nam tử nhảy từ trong suối lên mặt cỏ, trong đôi mắt hẹp hiện lên một tia hào quang sáng mờ giảo hoạt.



Hoàng Tiểu Muội lúc này cũng đâm được một con cá nhỏ khoảng nửa cân, nhảy lên lại mặt cỏ, nói với Thải Thanh và Thanh Liên: “Quần áo các ngươi hong khô chưa, chúng ta có thiệt nhiều cá nha, đến nướng cá ăn đi.”



Mùa xuân vốn có ánh mặt trời, hơn nữa lại đốt một đống lửa như vậy để hong nên tất cả đã khô. Thải Thanh cẩn thận gấp lại quần áo, bao lại đặt ở một bên, sau đó mới mở miệng nói: “Được, bụng ta cũng đã đói meo nãy giờ rồi. Tiểu thư, người thì sao?”