Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 128 : Tạ Thị Phát Uy, Đạp Đổ Thủy Di Nương (1)
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Edit: Khánh Linh
Beta: Ishtar
Lão phu nhân vốn muốn đổ riệt việc này lên người Xuân Xảo và Mã bà tử là được rồi, ai ngờ Vân Khanh không tính bỏ qua dễ dàng như vậy. Mặt lão phu nhân hiện rõ vẻ xấu hổ, nhìn lướt qua Cảnh Hựu Thần tỉnh queo ngồi ở một bên, nói: “Trong nhà còn có khách, chuyện này nói sau...”
Khách? Mắt Vân Khanh không hề dời sang chỗ khác mà vẫn nhìn thẳng vào mặt lão phu nhân, “Vị khách này đã xem hết toàn bộ quá trình rồi, ta nghĩ chắc hắn cũng muốn biết kết quả cuối cùng.”
Cảnh Hựu Thần lạnh lùng xem hết vở diễn, giờ thấy mọi người cuối cùng cũng ý thức được sự tồn tại của mình thì tuy Thẩm Vân Khanh không hy vọng hắn phân xử cái gì nhưng nàng cũng chờ lời nói của hắn, vì thế đứng lên thi lễ nói: “Ta cho rằng lão phu nhân nhất định sẽ đưa ra phán xét công bằng.”
Bà híp lại đôi mí mắt, nhìn xuống Thủy di nương, đáy mắt bật ra hai tia sáng sắc bén. Chất nữ này thật đúng là quá đáng! Ánh mắt của bà làm cho Thủy di nương còn đang giả vờ đáng thương sợ tới mức vội vàng buông tay ra, dập đầu trên đất nói: “Lão phu nhân, lão phu nhân, tì thiếp biết sai rồi, tì thiếp biết sai rồi. Cầu xin lão phu nhân bỏ qua cho tì thiếp!”
“Thủy di nương, bản thân ngươi là di nương của Thẩm phủ mà không biết suy nghĩ cho Thẩm phủ, đã vậy còn cấu kết hạ nhân nguy hại đến con cháu Thẩm phủ. Hành vi này tuyệt đối không thể tha thứ! Người đâu... Kéo Thủy di nương ra ngoài đánh bốn mươi đại bản!” Lão phu nhân cao giọng kêu.
Tạ thị đứng một bên ho khan vài tiếng, sắc mặt xanh sao lại mang một ý cười mỉa mai, “Thủy di nương là kẻ chủ mưu, ngay cả Xuân Xảo đều bị tám mươi đại bản, thế mà nàng chỉ bị bốn mươi đại bản. Mẹ chồng thật không công bằng chút nào.”
Hôm nay lòng bà đã lạnh. Lão phu nhân cay độc chửi mắng bà ngay trước mặt hạ nhân và người ngoài, thậm chí còn nói muốn hưu bà. Bà là chủ mẫu một nhà còn mặt mũi nào mà sống. Mọi lần, xử lý trong phủ, thì có phạt thế nào cũng chỉ xem là mẹ chồng phạt con dâu, bà không có gì oán trách. Nhưng hôm nay làm đến mức này, bà thật sự không thể chịu đựng được nữa. Không thể sinh con trai cũng không phải là lỗi của bà, bà phải gồng mình làm người tốt cả hai đầu để che giấu giùm cho Thẩm Mậu cũng được đi, thế mà giờ bà bà còn nói muốn hưu bà. Đây là một sự lăng nhục rất lớn đối với một nữ nhân, cho nên cách nói chuyện của bà lúc này cũng không còn dịu ngoan cung kính với mẹ chồng như ngày xưa.