Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 135 : Lật Tẩy Âm Mưu, Tuyết Lan Bị Đuổi Đi (3)
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Tạ thị đang nửa dựa vào đệm lớn màu xanh nghỉ ngơi, nghe thấy Vân Khanh đến thì ngồi dậy, mà lúc này Vân Khanh cũng vén mành trúc lên bước vào, nhìn sắc mặ Tạ thị vẫn bình thường như lúc ở Vinh Tùng viện, có lẽ đã nghe thấy chuyện của Trân Châu mà nổi giận. Nàng cũng không nghĩ nói thêm chuyện gì quấy rầy bà nghỉ ngơi, liền nói thẳng: “Nương, vừa rồi nữ nhi đến phòng châm tuyến thấy có một tiểu nha hoàn châm pháp cũng không tệ nha, đúng lúc con thiếu một người, con muốn nha đầu ấy có được không?”
Tạ thị vốn tưởng con gái đến có chuyện gì quan trọng, mỉm cười: “Nếu con thích thì cứ bảo nó đến chỗ con thôi, sao con phải vội vàng đến nói với nương?”
“Ai bảo giá của tiểu nha hoàn này cũng quá cao, dù thế nào con cũng phải hỏi ý của người mới được.” Vân khanh cười.
“Ai mà được con chú ý thế?” Tạ thị nhìn nàng đang tỏ vẻ bí mật, trong phủ cũng có tiểu nha hoàn đáng giá vậy sao.
“Chính là tiểu nha hoàn lần trước cha mua về tên là Tuyết Lan, con thấy nha đầu kia thêu mẫu đơn không tệ, so với tú nương trong cửa hàng nhà chúng ta cũng không kém nên muốn để nha đầu này chuyển đến viện của con, chỉ là không biết nương có đồng ý hay không thôi?” Vân Khanh bước đến trước mặt Tạ thị ra vẻ thông minh nói.
Tạ thị giật mình không ngờ Vân Khanh lại muốn tiểu nha hoàn kia, nha đầu này bà vẫn nhớ rõ, từ lúc nhập phủ vẫn luôn được Lý ma ma cẩn thận quan sát, không có biểu hiện gì khác thường, lần này lại có công nên bà mới muốn cho đến viện của mình.
Nhưng nếu nữ nhi đã nhìn trúng thì cũng không sao, chỉ là một tiểu nha hoàn, nữ nhi đã thích thì cũng không có vấn đề gì, gật đầu: “Con cố ý cướp người của nương sao.Chỉ biết ỷ vào nương thương con.”
Vân Khanh cười hì hì, cầm lấy tay Tạ thị nói: “Trên đời này nếu nương không thương con thì còn ai thương con nữa đây.”
“Được rồi, tiểu nha đầu con, đã nói với nương rồi thì ngày mai để nó đến chỗ con đi, tuổi không hơn không kém con, cũng không tệ.” Tạ thị nhìn khuôn mặt dịu dàng nhỏ nhắn của nữ nhi, vuốt tay nàng nói.
“Căn nhà kia ít nhất cũng phải hai ngàn hai trăm lượng bạc, thời gian thuê cửa hàng ít nhất cũng phải bốn năm.” Lý Tư cùng thương gia kia bàn bạc, bốn năm cũng không quá dài.
“Tốt, thúc nhanh chóng bàn bạc tiếp rồi lấy địa khế về.” Vân Khanh lại hỏi những chuyện khác, thấy không có sơ hở gì, Lý Tư là nam nhân đã trưởng thành, không thể ở lại hậu viện lúc trời tối, thở dài cáo từ, được bà tử tiễn ra cửa thùy hoa.
Vừa vào phòng đã ngửi thấy mũi rượu gay mũi, Vân Khanh chun mũi, Tạ thị vừa mới bưng một bát canh giải rượu cho Thẩm Mậu uống, lúc này ông đã tỉnh táo hơn nhiều, không giống như lúc nãy muốn đứng còn không vững, tựa vào giường La Hán, mắt khép hờ, nhìn Vân Khanh đi vào, “Đây không phải là con gái bảo bối Khanh Khanh của cha sao?”
Tạ thị thở dài, vẫn còn say. Khanh Khanh là cách Thẩm Mậu gọi Vân Khanh lúc nàng trước sáu tuổi, sau này lớn hơn một chút, vì quá thân mật nên ông chỉ gọi là “Vân Khanh”.
Bây giờ rõ ràng vẫn đang say, nhìn thấy nữ nhi mới thân thiết gọi như vậy, đúng là dọa người.
Nhưng Vân Khanh nghe thấy xưng hô như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, đi đến bên cạnh Thẩm Mậu nhẹ nhàng đáp, “Cha, là con đây.”
“Sao hôm nay đã muộn như vậy rồi còn chưa đi ngủ.” Thẩm Mậu cảm thấy đầu óc tuy còn choáng váng nhưng không đến nỗi không phân biệt được phương hướng bèn bày ra dáng vẻ phụ thân hỏi.
“Cha, vừa nãy ở ngoài kia con gặp Lý quản sự, thúc ấy cùng con nói chuyện mua nhà cho dì.” Vân Khanh mỉm cười nói.