Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 142 : Tạ Thị Có Hỷ (6)

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Trần ma ma vội vàng chạy về phía từ đường, lại nghe Bích Vân ở bên cạnh nói: “Mi cô nương muốn đi tìm Thủy di nương gây khó dễ, nô tỳ khuyên bảo thế nào cũng không được…”



Trần ma ma làm sao còn quan tâm đến những điều này, bà lao thẳng vào trong, cửa vừa được mở ra, tình cảnh bên trong đáng sợ đến mức làm tim hai người nhảy dựng lên.



Thủy di nương đang cúi đầu xông về phía Tô Mi, nhìn thấy nàng ta sắp lao đến, thân hình Tô Mi cũng lệch về phía sau, Trần ma ma tiến lên, đỡ lấy sau lưng Tô Mi, mà Bích Vân sợ đến mức giật mình, xông lên ôm lấy người Thủy di nương đẩy ra.



“Bịch” Hai tiếng đồng thời vang lên, Thủy di nương va vào tường, trên trán bị một vết rách, máu chảy ròng ròng, mà Tô Mi thì ngã trên mặt đất, mặc dù có Trần ma ma làm đệm đỡ phía dưới, đã giảm hơn một nửa lực va đập, nhưng bụng vẫn âm ỉ đau, kêu gào ầm ĩ.



Lần này làm hai bà tử canh giữ bên ngoài sợ đến mức không biết làm gì, cho đến khi Bích Vân quát lên: “Còn không đến đây đỡ Mi cô nương dậy, đứng ở đấy làm gì!” Mới biết chạy đến đỡ Tô Mi dậy, lại giúp Trần ma ma bị ép đến xanh mặt đứng lên.



Trần ma ma không để ý thắt lưng và chân mình đang đau, vừa đứng lên đã nói: “Chạy nhanh đi mời đại phu!” Tô Mi là dựa vào cái bụng này, nếu cái thai trong bụng không giữ được thì cái gì cũng không còn, bà cũng không hy vọng thêm gì nữa, làm ma ma cho thông phòng đã bị chê cười, bà cũng muốn Tô Mi sinh con trai, trước làm di nương rồi sau này chậm rãi tính toán.



Chuyện lớn như vậy chắc chắn kinh động đến lão phu nhân, lão phu nhân biết được chuyện này, chạy đến từ đường, nhìn bụng Tô Mi, vẻ mặt lo lắng, chờ Tề đại phu bắt mạch xong rồi nghe chẩn đoán của ông ta.



“Thai nhi đã hơn năm tháng, tương đối ổn định, nhưng nửa tháng trước Mi cô nương mới động thai khí, hôm nay nếu bị ngã thì có thể nguy hiểm cho cả mẹ và con, may là có người đỡ phía sau, giảm bớt va đập, về sau đừng để bị va chạm mạnh, lúc này thai nhi đã thành hình, không thể có sai sót gì.” Tề đại phu nghiêm túc nói.



Lão phu nhân liên tục gật đầu, liếc mắt nhìn Tô Mi một cái, đáy mắt hiện lên một tia tức giận, sai Bích Bình đưa Tề đại phu ra ngoài, quay lại nhìn Thủy di nương đang đứng một bên.



Máu trên đầu Thủy di nương vừa ngừng chảy, sắc mặt hơi tái nhợt, oan ức nhìn lão phu nhân, mở miệng nói: “Vì cô ta mắng con là gà mái không biết đẻ trứng, nên con mới…”



Lão phu nhân vớ lấy một cây gậy trong từ đường, hướng về phía Thủy di nương đánh một cái, kết quả là đánh trúng cánh tay nàng ta, sắc mặt tái xanh, hai tròng mắt vì tức giận mà đỏ bừng: “Ngươi muốn làm ta tức chết mới vừa lòng hả? Một lần không đủ, ngươi còn muốn có lần thứ hai, ngươi không làm chết tôn tử của ta thì không cam lòng…”



Lão phu nhân càng nói càng giận, liên tục vung mạnh cây gậy khắp bốn phía, Vương ma ma thấy bà tức giận đến choáng váng, nhanh chân chạy lên giành cây gậy trong tay bà.



Thủy di nương bị đánh cho té ngã trên sàn nhà lạnh lẽo, xoa cánh tay đang đau đớn, trong mắt hừng hực lửa ghen tị, oán hận nhìn Tô Mi đang nằm trên giường trúc. Nếu lúc nãy nhanh một chút lao lên, nàng ta đã có thể đâm hỏng bụng con tiện nhân này, Tô Mi, đứa nhỏ trong bụng ngươi đừng nghĩ sinh hạ được nó!



Lúc Vân Khanh trở về liền được Thải Thanh kể chuyện này cho nàng nghe, sau cùng còn nói: “Nếu không phải là Trần ma ma chạy lên làm đệm đỡ trên mặt đất, Mi cô nương có thể nguy hiểm rồi.”



Nha đầu kia nói đến chỗ này, giọng nói rất nhỏ, nhưng cũng không giấu được vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa.



Lưu Thúy ngẩng đầu liếc nhìn Thải Thanh một cái, tính tình nha đầu này thẳng thắn như thế, có điều là so với lúc mới đến cũng đã khá hơn nhiều, Lưu Thúy lắc đầu, cười nói: “Ngươi mới vừa vào phủ, không nhìn thấy dáng vẻ cô ta lúc mới vừa vào cửa, nếu thấy được thì bây giờ cũng không có gì là ngạc nhiên.” Tô Mi lúc đó còn dám đối đầu với phu nhân, còn muốn đuổi tiểu thư đi, bây giờ đối phó với Thủy di nương thì có là gì.



“Mi cô nương trong bụng có hài tử, còn muốn chạy đến chỗ Thủy di nương khoe khoang, Thủy di nương đang ngây người ở trong từ đường có thể không nổi giận sao? Cô ta lại khiêu khích như vậy, chắc chắn sẽ không nhịn được mà ra tay. Hai người bọn họ đều là những người nóng nảy hấp tấp, Thủy di nương cũng là người kiêu căng ngạo mạn, cho dù Mi cô nương không khiêu khích cô ta, chỉ đứng trước mặt cô ta thôi không chừng cũng có thể nhận lấy của cô ta ba phần lửa.” Vừa bắt tay vào làm việc, Thanh Liên cũng nói thêm vào.



Vân Khanh ngồi trên giường La Hán, nghe các mấy nha đầu kia thảo luận chuyện này, trong lòng cũng suy nghĩ ngổn ngang, vừa rồi nàng có hỏi qua Vấn Nhi, Vấn Nhi có nói trước khi Tô Mi xảy ra chuyện, đến viện của Thu di nương, thấy Thu di nương đi tả nên không vào mà ngược lại đến chỗ Bạch di nương, lúc đi về tâm tình cũng không tệ, nghe tiểu nha hoàn nói, Bạch di nương cùng cô ta nói đôi lời khách sáo, nghe qua thì không có chuyện gì.



Nhưng Tô Mi ngồi ở chỗ Bạch di nương một lúc rồi mới tìm Thủy di nương gây chuyện, nếu ngay từ đầu Tô Mi đã đi tìm Thủy di nương, cô ta sẽ không nhất định phải đi một vòng quanh hậu viện, chẳng lẽ Bạch di nương đã châm ngòi chuyện gì? Theo như tiểu nha hoàn nghe được phần lớn câu nói đều là quan tâm chăm sóc, còn khiến cho Tô Mi tha thứ cho Thủy di nương.



Nói chuyện cũng là một loại bản lĩnh, có một số người lúc nói chuyện, có thể đem những chuyện hết sức không may nói thành những chuyện làm trong lòng người khác cảm thấy thoải mái, lại có một số người có thể đem những chuyện nhỏ như đầu kim, nói thành những chuyện đại họa tang gia bại sản, lòng người, lời nói luôn ảnh hưởng tới lòng người.



Nàng híp mắt lại, việc Tô Mi đi từ đường gây chuyện này, đúng là có chút kỳ quái, nếu thật sự là Bạch di nương ý định dùng lời nói ảnh hưởng đến hành động, khiến cho Tô Mi thầm nổi giận với Thủy di nương, sau đó đến từ đường khiêu khích, thì Bạch di nương này tâm cơ cũng khá sâu xa, không như thái độ thành thật mà cô ta thể hiện ra ngoài.


“Thật là, nữ nhi đúng là thích làm đẹp, cha vừa nhéo một cái đã sợ làm khuôn mặt nhỏ nhắn của con to lên rồi.” Thẩm Mậu cười to, Tạ thị ngồi một bên cười đến cong mắt, liếc nhìn giữa chân mày đang lộ vẻ vui mừng của trượng phu, thai nhi này nhất định phải sinh ra là con trai.



Vân Khanh nhìn bầu không khí vui vẻ giữa cha mẹ, tìm cớ đi ra ngoài, bảo Lý ma ma và Hổ Phách, Phỉ Thúy chú ý nhiều hơn đến đồ ăn, vật dụng hàng ngày của Tạ thị, phải hết sức cẩn thận.



Ngày hôm nay, toàn bộ Thẩm phủ đều vui mừng, Thẩm Mậu cao hứng, liền cho toàn bộ Thẩm phủ hơn một trăm hạ nhân, bất kể là đại quản sự hay là tiểu nha hoàn, chỉ cần là hạ nhân của Thẩm gia, nỗi người đều được phát thêm một bộ đồ mới.



Vân Khanh biết phụ thân chờ đợi nhiều năm như vậy, bây giờ nương lại mang thai lần nữa, tất nhiên là vô cùng vui sướng, ngay cả tổ mẫu cũng cảm thấy như vậy, trong phủ đều thấy vui mừng, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt tươi cười.



Thế nhưng, chắc chắn phải có người mất hứng, lúc này trong Lan Tâm viện, Tô Mi nghe thấy tin này cực kỳ không vui, vốn trong bụng cô ta là độc nhất vô nhị bảo bối, chỉ chờ sinh ra sẽ là con trai duy nhất.



Ai ngờ Tạ thị đã ba mươi tuổi, thế nhưng lại mang thai, đang đứng trong viện ngắm hai chậu hoa Ngọc Lan lão phu nhân sai người đưa đến, liền vươn tay nhổ hoa đi, Trần ma ma nhìn thấy hai chậu lan quý bị Tô Mi vò nát, vội vàng bước đến giật lấy hoa Ngọc Lan trong tay cô ta ra, “Cô nương của nô tì ơi, người vò nát hoa để làm gì, nếu để cho lão phu nhân biết được thì phải làm sao?”



“Nếu muốn biết thì cũng sẽ biết, ma ma nhìn bên ngoài xem, lúc ta mang thai, hạ nhân trong nhà ngay cả một khối vải bố cũng chưa được thưởng, Tạ thị mang thai, lão gia liền thưởng cho mỗi người một bộ đồ mới, chẳng lẽ không phải ta đang mang cốt nhục của Thẩm gia sao?” Tô Mi càng nghĩ càng thêm tức giận, chỉ muốn vò nát cành hoa, Trần ma ma lại ngăn lại, không thể làm gì được đành phải ngồi lên tháp mỹ nhân đặt ở trong viện.



Cũng là mang thai, cô ta lại có thai trước, tại sao lại khác nhau nhiều như vậy.



Trần ma ma nhìn khuôn mặt khó chịu của Tô Mi, trong lòng cũng đồng tình với cách nói của cô ta, theo lý mà nói vẫn là cô nương mang thai trước, từ sau khi đón cô nương về, lão gia không hề quan tâm đến, chỉ có lão phu nhân để ý, bây giờ phu nhân lại mang thai, cô nương lúc này cũng không còn được xem trọng.



Bà đi đến bên cạnh Tô Mi, che bóng mặt trời phía sau cô ta, nói: “Cô nương, người cũng đừng nôn nóng, phu nhân là đương gia chủ mẫu, lão gia vui mừng là chuyện bình thường.



“Bà ta có thai,vậy trong bụng ta là cái gì?” Tô Mi nặng nhọc thở hắt ra, cảm thấy trong ngực buồn bực không ngớt.



Lão gia không đến chỗ cô ta, so với lúc mới vào phủ đúng là đối xử với cô ta khác biệt cả trăm ngàn lần, cô ta cũng từng thử ngăn đón Thẩm Mậu trên đường, nhưng ông cũng chỉ nói hai ba câu đã xua cô ta đi, vì chuyện lão đạo sĩ, lão gia cũng tức giận quá lâu rồi.



“Cô nương, yên tâm một chút đừng nóng giận, người cẩn thận nghĩ lại xem, nếu người sinh con trai, phu nhân cũng sinh con trai, tuy của người là con trưởng nhưng vẫn là thứ xuất, không giống như đích trưởng tử, bây giờ phải chờ xem phu nhân có thể sinh được con trai hay không, chẳng phải trước đây bà ta sinh ra nữ nhi hay sao? Bây giờ người cũng chỉ còn cách cố gắng dưỡng thai, đừng nóng vội như lần trước, đại phu nói người không thể để bị va chạm mạnh.” Trần ma ma tận tình khuyên bảo.



Tô Mi vừa nghe xong, cẩn thận vuốt ve cái bụng to của mình, quả thực đúng là như vậy, Tạ thị mới mang thai, mà cô ta đã hơn bảy tháng thì sợ cái gì, chờ đến lúc cô ta sinh được con trai, làm cho Tạ thị tức giận mà sinh non, nghĩ như vậy trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.



Trần ma ma thấy sắc mặt Tô Mi đã tốt thì thở dài, vừa rồi bà tránh nặng tìm nhẹ mà nói, còn có một loại tình huống nữa là nếu Tô Mi sinh con gái, mà phu nhân sinh con trai, chẳng qua là bà lớn tuổi nên thận trọng, cảm thấy sinh con trai là tốt nhất, nếu sinh ra con gái, Tô Mi cũng có nữ nhi kề sát bên người, Thẩm phủ con nối dòng không nhiều lắm, Tô Mi sinh con nối dòng chắc chắn được nâng lên làm di nương, Tô Mi còn trẻ, về sau còn có thể sinh thêm con.



Ngày hôm sau, sau khi dùng qua bữa sáng, tộc trưởng Thẩm gia mang theo mấy người thân ở xa, còn có cả nữ quyến trong nhà đưa theo hạ lễ đến, cả đoàn người ngồi trong viện của Tạ thị, làm cho cả một sân viện to như vậy cũng có chút chật chội.



Vân Khanh nhìn thoáng qua, những người nàng có thể nhận biết trong này đúng là không nhiều lắm, già, trẻ, cao, thấp, béo, gầy, xem như là đủ cả.



Đứng đầu là con dâu của Thẩm tộc trưởng, Mạt thị, hơn ba mươi tuổi, dáng người không gầy không béo, khuôn mặt dài, ngũ quan không tính là nổi bật nhưng nhìn vào cũng có nét ý nhị, hôm nay bà ta dẫn đầu, mamg theo một đoàn tiểu thư, con dâu đến Thẩm gia ăn mừng.



Vừa vào cửa nhìn thấy Tạ thị liền nhiệt tình nói: “Hôm qua tỷ nghe thấy tin tốt, còn tưởng mình nghe nhầm, cẩn thận nghe lại lần nữa, đang nghĩ xem ai lại có phúc khí như vậy, hóa ra là muội, tỷ vui quá nên sáng sớm đã theo tộc trưởng đến đây chúc mừng muội.”



Giọng nói của bà ta vừa cao vừa to, thuộc loại chưa thấy người đã thấy tiếng, nhìn bà ta mặc áo thêu nhiều màu, bên dưới là váy rộng màu tím đậm, trên đầu vấn kiểu linh xà kế, cài trâm tơ vàng cẩn hồng ngọc, đôi mắt nhanh nhạy, vừa vào cửa đã lo quan sát xung quanh.



Đối với bà ta, kiếp trước Vân Khanh cũng có hiểu biết, nàng mím môi, nhìn lướt qua phía sau bà ta, nhìn đến nhóm người ở trong phòng khách, có vài người còn trẻ, ăn mặc đặc biệt xinh đẹp, khuôn mặt cũng được trang điểm kỹ càng.