Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 151 : Tô Mi Chuyển Dạ, Quỷ Kế Liên Tục (4)
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Bà ta khóc khàn cả giọng, nước mắt giống như vòi nước tuôn ra ào ào, lão phu nhân nội tâm vừa đau đớn vừa buồn khổ, nhìn Vân Khanh đứng ở một bên, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nói, chén thuốc kia rốt cuộc là có vấn đề gì?!"
Vân Khanh mỉm cười, mang theo một chút châm chọc cùng cười nhạo, nhẹ giọng trả lời: "Cháu gái dựa theo mạch tượng mà kê thuốc, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì!"
Thanh âm của nàng không lớn lại giống như châu ngọc rơi xuống, từng chữ từng chữ rõ ràng, vang giòn, không có một tia do dự cùng khiếp nhược, hai mắt mang theo ánh sáng rực rỡ, làm cho lão phu nhân không khỏi sinh lòng nghi ngờ.
Đây là cháu gái của bà, tuy nói có đôi lúc không mấy vừa ý nàng, nhưng mà nàng cũng không phải là một người vụng về như vậy, sao có thể ở trước mặt mọi người hạ độc được chứ.
Đúng vào lúc này, bên ngoài một tiểu nha hoàn tiến vào, dẫn theo một vị đại phu mặc bố y màu rám nắng, vừa tiến vào liền chứng kiến tình huống trước mặt, hắn cũng không khỏi ngây ngốc, không phải đến chẩn mạch cho thai phụ sao?
Trần mẹ thấy lão phu nhân do dự, lập tức cầm chén thuốc còn dư lại đưa đến trước mặt đại phu: "Đại phu, ông mau nhìn xem, thuốc này rốt cuộc là có vấn đề gì không!"
Đại phu lập tức buông hòm thuốc xuống, tiếp nhận cái chén bà ta đưa tới, lấy một chút đặt lên đầu lưỡi nếm, chân mày cau lại: "Đây là cho ai uống?"
"Mới vừa rồi bưng cho sản phụ uống!" Trần mẹ quỳ thẳng lưng, thẳng tắp nhìn đại phu, bà ta tin tưởng trong chuyện này nhất định có quỷ.
"Này làm sao có thể cho sản phụ uống a! Bên trong có chứa liều lượng lớn hoa hồng (thuốc phá thai),uống lên lập tức sẽ rong huyết!" Đại phu nhận định, một mặt ngẩng đầu lên nói: "Sản phụ ở đâu, mau dẫn ta đi nhìn xem!"
"Đại tiểu thư đưa cho ngươi đơn thuốc kia ngươi còn giữ trong người không?"
"Còn, còn." Ma ma từ trong lòng lấy ra một mảnh giấy, giơ cao lên.
"Đơn thuốc này ngươi bảo quản rất tốt a!" Vương ma ma nhìn ma ma kia, nhận lấy đơn thuốc, cầm trong tay liếc mắt, nhất thời sắc mặt liền thay đổi: "Lão phu nhân...... Này......"
Bà ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái Vân Khanh, trong mắt tràn đầy không thể tin, lão phu nhân thấy bà ta thay đổi sắc mặt, giơ tay giật lấy, xem qua một lần, sắc mặt biến thành màu đen đối với Vân Khanh quát lớn: "Chính ngươi lại đây nhìn xem, phương thuốc này có phải ngươi viết hay không!"
Bích Lăng đem phương thuốc lấy qua, đưa tới trước mặt Vân Khanh, Vân Khanh nhận lấy tờ giấy, quét mắt liếc mắt một cái, gật đầu nói: "Đúng là chữ của ta."
"Tốt, tốt, ngươi rốt cục thừa nhận đúng không, ngươi xem phía trên có viết tên dược liệu hoa hồng, đây cũng không phải tổ mẫu oan uổng ngươi rồi!" Nhìn nàng một câu liền thừa nhận, lão phu nhân giận đến thiếu chút nữa muốn phun huyết.
Trần mẹ lại giận không kềm được, xông lên muốn cùng Vân Khanh liều mạng: "Ngươi quá độc ác a, Tô Mi với ngươi không oán không cừu, ngươi vì sao phải xuống tay hại nàng ấy a, nàng cho dù sinh đứa nhỏ, cũng đoạt không được địa vị của ngươi, ngươi đoạt một xác hai mạng, sao lại có tâm địa độc ác như thế......"
Lưu Thúy cùng Thải Thanh hai người vội vàng đi lên lôi kéo Trần mẹ gần như điên cuồng, Vân Khanh liếc nhìn bà ta bộ dáng muốn phun lửa, ý cười càng thêm hờ hững, quay đầu lại đối với ma ma đang quỳ gối trước mặt lão phu nhân nói