Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 160 : Chỉ Còn Đường Chết (2)
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
"Thật sao, vậy cũng thật dọa người, như thế nào lại thắt cổ chứ?"
"Ai biết a, có lẽ là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, tóm lại đừng quản nhiều chuyện như vậy......"
Vân Khanh làm bộ cầm một hộp son nhưng tay hơi hơi run lên, tối hôm qua Lưu Thúy đến nói cho nàng chính là việc này, biểu huynh nàng ấy là Lục Tử lúc đến thành Bắc đón Lệ bà đỡ, gõ cửa một hồi cũng không thấy có người đáp lại, liền cảm thấy có điểm kỳ quái, trèo tường đi vào nhìn thoáng qua, liền thấy trong phòng có một người treo cổ ở trần nhà, vội vàng trở mình đi ra, trước đến chỗ Ôn bà đỡ xem qua, xác nhận bà ta vô sự, nhưng lại không có gọi bà ta cùng đi theo, mà là trước tiên nhanh chóng trở về báo cho Lưu Thúy biết.
Vì thế, Vân Khanh còn cố ý hỏi Trần mẹ, lúc trước khi định mời bà đỡ, là không có Lệ bà đỡ, theo các người hầu trong phủ nói, Ôn bà đỡ là sau này mới mời, bởi vì chỉ có một bà đỡ, Ôn bà đỡ mới nói gần đây có một bà đỡ mới tới, vì thế mọi người vì an toàn, lại đi thỉnh cái Lệ bà đỡ kia.
Lúc ấy tất cả mọi người nhìn thấy bà ta cùng đi với Ôn bà đỡ, nghĩ đến hai người đều được gia nhân mời đến, chuyện Tô Mi sinh nở là việc Tạ thị chưa giao cho Vân Khanh quản lý, mà cho Trần mẹ cùng Bích Vân, còn có Vương ma ma đi trông nom.
Vân Khanh đối với Lưu Thúy nói vài câu, Lưu Thúy lại cùng xa phu nói nói mấy câu, xa phu kia đúng là biểu huynh của Lưu Thúy - Lục tử, tướng mạo cũng đoan chính, mặt chữ quốc (giống mặt chữ điền, mà gọn hơn 1 tí),mày rậm mắt to, thoạt nhìn thực chính trực, hắn đem xe ngựa đánh sang một bên, sau đó tìm người qua đường đứng bên cạnh câu có không câu không tán gẫu.
Vân Khanh tùy tiện chọn hai hộp son phấn, Lưu Thúy trả bạc, lại quay trở về xe ngựa, Thải Thanh trước đỡ Vân Khanh đi vào, sau đó Lưu Thúy mới theo vào.
Vào cửa hàng, liền nhìn thấy một người mặc áo tứ hợp thêu hoa văn như ý màu kim sa, mặc cái váy như nước thêu hình vân đồng màu đỏ ánh chỉ vàng, bên hông treo một cặp ngọc bội màu ngọc bích, một đầu tóc đen búi kiểu hình phi thiên, trên búi tóc cây hoa trâm hình hoa hồng đài sen, búi tóc hai bên cài rất nhiều hoa năm cánh, trên đầu đeo viên đá khảm ngọc xanh, trên tai là khuyên tai đôi nạm vàng triền ngọc, trên cổ tay là một vòng tay bằng vàng, toàn thân tạo hình phú quý, khiến người nhìn đến hoa cả mắt.
Lưu Thúy trừng mắt nhìn, lại nhìn vài lần, mới nhìn ra người này chính là người nửa năm trước đến Dương Châu, giả nhu nhược như hoa biểu tiểu thư, Vi Ngưng Từ, nay vừa thấy nàng ta liền cảm thấy ánh mắt đều hoa lên, vừa xuất hiếu không lâu, nay lại trang điểm khiến người phải liếc nhìn a.
Vân Khanh nhợt nhạt cười, không để ý lắm, Vi Ngưng Tử vốn là người thích đẹp, ở dưới sự dạy dỗ của Tạ di người mà tựa hồ dù cho tướng công của mình chết cũng không bi ai, chỉ sợ nàng ta đối với phụ thân mình cũng không có bao nhiêu tình cảm.
Một năm nay ở trong học đường, nàng ta vẫn ăn diện ngăn nắp đẹp đẽ, đáy mắt thường xuyên đối với các vị tiểu thư có bộ dáng xinh đẹp rạng rỡ này không ngừng hâm mộ, nay có cơ hội, còn không đem chính mình ăn vận cho hoa lệ, chẳng phải là lãng phí rồi sao?
"Các ngươi bán ngưu hoàng này có thật không?" Một thanh âm cao giòn truyền đến, trong tay chỉ vào một chưởng quầy trong hiệu thuốc Hồi Xuân Đường chất vấn.
Nghe tiếng biết người, người này đúng là Chương Huỳnh, hôm nay suýt chút không nhận ra đứng ở bên cạnh Vi Ngưng Tử chính là nàng ấy, vì nàng ấy ngày thường trang điểm cũng là thiên tiên loá mắt, mà hôm nay có vẻ mộc mạc hơn, mặc áo trong màu xanh lam thêu hoa mẫu đơn (có mấy lớp lận nên mình không miêu tả rõ được),váy hình mặt ngựa in hình hoa sen, sắc thái tươi đẹp, nhìn là ưa thích, trên đầu cũng trải búi tóc hình lưu vân, mang theo một cái đoản trâm màu xanh lá bằng ngọc bích, vẫn như trước chưa thướt tha xinh đẹp, bộ dáng của nàng ấy vốn đã diễm lệ, khuôn mặt cũng dễ nhìn, hơn nữa toàn thân kia đều mang khí thế của đích nữ Hầu phủ, tuy ăn mặc giản dị, nhưng ở trong tiệm cũng thấy nàng nổi bật hẳn.