Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 164 : Tâm Ngoan Thủ Lạt (2)
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Người này thật sự rất ác độc, đến tột cùng là ai có thâm cừu đại hận với nàng như vậy, đến nỗi tìm người đến đem nàng bán vào trong thanh lâu!
Trong đầu nàng nhanh chóng đem tất cả mọi người sàn lọc một lần, phát hiện người có thể làm vậy không nhiều lắm, nhưng trước mắt quan trọng nhất không phải là bắt được người phía sau màn là ai, mà làm như thế nào để mình không bị bán vào thanh lâu!
Nàng vừa rồi vụng trộm hé mắt, lúc lão Nhị mở cửa phòng nhìn thoáng qua, bên ngoài vẫn còn ánh sáng, chứng minh lúc này trời chưa tối, những người này chắc sẽ chờ trời tối mới đem nàng khiêng lên thuyền, ban ngày có rất nhiều ánh mắt dòm ngó, bọn họ cũng không dám làm bậy, nàng bây giờ vẫn còn thời gian để tranh thủ!
Lão Nhị đi ra ngoài, nay trong phòng chỉ còn lại gã nam nhân mỏ nhọn kia, đây là cơ hội của nàng, nàng cần phải thử một lần!
Chợt nghe thấy lời nói của nâm nhân mỏ nhọn, đáy lòng Vân Khanh thoáng run lên, sờ sờ chơi đùa, nàng nếu quả thật để cho gã mỏ nhọn này sờ soạng, cho dù không bị mất danh tiết cũng tương đương xong đời, nhưng trước mắt, gã mỏ nhọn này bị nhan sắc của nàng mê hoặc, nàng có thể dựa vẻ bề ngoài xinh đẹp này để làm vũ khí rồi.
Nghĩ đến đây, Vân Khanh lấy lại bình tĩnh, nàng là một người sống hai kiếp, trải qua một hồi sinh tử thì còn sợ gì, cũng không phải chưa từng gả cho người ta, tâm tình dần dần bình phục lại, trong miệng nàng phát ra một tiếng rên nhẹ, sau đó chậm rãi mở to mắt, ánh mắt mơ hồ lại mang theo sương mù, mơ màng nhìn phía trước, thanh âm tinh tế giống như vừa tỉnh hỏi: "Đây là đâu?"
Như lười biếng, giọng nói thiếu nữ mang theo nét trẻ con cùng với chưa tỉnh hẳn lơ đãng giống như đang làm nũng, như chuông ngân lọt vào lỗ tai của gã mỏ nhọn kia, cả người hắn giống như bị điện giựt, bước chân lúc này chợt tăng tốc, hận không thể lập tức đứng bên cạnh nàng.
Vân Khanh quay đầu nhìn đến hắn, rồi đột nhiên bị dọa đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lông mi thật dài run nhè nhẹ, run giọng nói: "Ngươi, ngươi là ai?" Nàng dường như sợ hãi đem ánh mắt quét qua chung quanh, kỳ thật là đang quan sát hoàn cảnh.
"Nhũn tay, lại đây, nhũn tay ta giúp nàng xoa sẽ không nhũn nữa!" Gã mỏ nhọn trong mắt chỉ có khuông mặt của Vân Khanh, hắn xoa xoa tay tiếp cận, ai biết vốn mỹ nhân hai tay mềm nhũn chống không nổi đang yếu ớt nằm kia chợt lui về sau vài bước, tránh được cái ôm của hắn.
"Hảo, hảo, thì ra tiểu mỹ nhân còn thích chơi kiểu này!" Gã mỏ nhọn rốt cuộc cũng chỉ là nam nhân, mà nam nhân thiên tính đó là chinh phục, nữ nhân chính là thứ mà bọn họ muốn chinh phục nhất.
Lạt mềm buộc chặt, là trò nam nhân nữ nhân đều thích, lúc này gã mỏ nhọn liền hoàn toàn chìm đắm vào trong trò chơi nàng bày ra.
Vân Khanh ngồi dưới đất lui vài bước, hắn liền truy vài bước, rốt cục một cái không cẩn thận, hắn vấp té nhào lên, đụng phải đầu gối. Phòng này vốn không ngăn nắp, có rất nhiều viên đá nhỏ, người nếu là không cẩn thận, sẽ té.
Gã mỏ nhọn quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Vân Khanh: "Mỹ nhân, còn đang nhìn cái gì, không mau đỡ ta dậy! Ta nếu bị té thương, đợi lát nữa xem ai mang nàng trở về, nếu để cho kẻ xấu tìm ra, đem nàng bán vào thanh lâu a!" Hắn không có nhiều thời gian để chơi trò cút bắt, nếu lão Nhị trở lại mà nhìn thấy hắn như vậy, còn không đánh hắn thì thôi rồi!
Vân Khanh lúc này đang ngồi ở chỗ cách hắn hai bước chân, sợ hãi nhìn hắn, thấy hắn đáy mắt lộ ra hung ác, sợ hãi đứng lên, ngón tay chà xát góc váy, chậm rãi đi về phía hắn.
Gã mỏ nhọn chuẩn bị lúc Vân Khanh đi đến bên người hắn, liền một tay ôm lấy nàng đè xuống dưới, đặt ở dưới thân, đến lúc đó muốn làm gì, còn không phải tùy ý hắn hay sao.