Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 180 : Bắt Được Độc Thủ (4)
Ngày đăng: 11:37 30/04/20
Lý ma ma hai tay đỡ Tạ thị bước đi, từng bước tránh đi lũ rết, bà bị cắn không quan trọng, nhưng trong bụng Tạ thị có đứa nhỏ, nếu bị cắn trúng, liên lụy đến đứa nhỏ, thật sự là chuyện lớn!
Bốn tiểu nha hoàn đi theo phía sau, nhìn thấy rết sắc mặt cũng xanh mét, trong đó có người đã sợ đến mức xoay người bỏ chạy, Lý ma ma vừa thấy thầm mắng đồ vô dụng!
Lúc này bất chấp tất cả, mắt thấy lũ rết từng bước tiến gần về phía các bà, Lý ma ma chỉ biết lùi lại, bà quay đầu nhìn về phía sau, cũng là hồ nước lạnh như băng.
Lũ rết không ngừng vặn vẹo thân mình, nghìn chân ở trên cỏ di chuyển, vì số lượng nhiều mà phát ra âm thanh cọ xát, làm người ta nghe thấy mà nổi cả tóc gáy, Tạ thị sợ đến mức sắp ngất xỉu, nếu không phải Lý ma ma ra sức đỡ, bà đã muốn ngã nhào lên cỏ.
“Các ngươi nhanh tìm đại tiểu thư đến đây!” Cho dù Lý ma ma không sợ rết, nhưng nhiều rết như vậy xuất hiện, da đầu bà cũng run lên, bà hít sâu một hơi, phân phó tiểu nha hoàn.
Trong đó có một người nhanh chóng chạy về hướng Quy Nhạn các, mà hai người khác sau khi sợ hãi, bắt đầu tìm cách đuổi rết đi.
Vào Quy Nhạn các, Vân Khanh đang ngồi cùng Lưu Thúy, Thanh Liên, Vấn nhi kết lạc tử, nhìn thấy một nha hoàn rối loạn chạy vào, đang định mở miệng trách mắng, lại phát hiện là người trong viện Tạ thị, đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tiểu thư! Phu nhân… có rết… rất nhiều rết…” Tiểu nha hoàn chạy không kịp thở, một câu cũng nói không xong.
Vân Khanh nghe thấy là chuyện của Tạ thị, trong lòng càng lo lắng hơn, bất quá lúc càng nóng vội, nàng càng phải trấn định, giọng nói nghiêm túc: “Thở trước đã, rồi từ từ nói chuyện.”
Giọng nói uy nghiêm làm tiểu nha hoàn không tự giác nghe theo, ngừng lại một chút, hơi hơi thở gấp nói: “Phu nhân ở sau hoa viên tản bộ, đột nhiên xuất hiện rất nhiều rết, vây phu nhân và Lý ma ma ở bên trong.”
Con rết, thứ kia có độc!
Bọn nha hoàn trong phòng kinh sợ, Vân Khanh nghe xong trên mặt run rẩy, lập tức phân phó: “Thanh Liên, em chạy nhanh đi tìm lá ngải cứu lại đây, càng nhiều càng tốt, Lưu thúy, lấy hết dầu trong phòng mang theo, lấy đá đánh lửa, gọi nha hoàn bà tử trong viện theo ta đến đó.”
“Vấn nhi, em nhanh chân đến viện của phu nhân, sai bảo bọn a hoàn canh giữ cẩn thận, đừng cho ai đi vào.” Lúc này trong viện Tạ thị chắc chắn đang hỗn loạn, nếu không cẩn thận để người ta thả thứ gì vào trong, cũng vô cùng nguy hiểm.
Để lại Thải Thanh giữ viện, những người khác thu thập tốt những đồ cần dùng, nhanh chóng chạy đến hoa viên.
Mắt thấy vòng vây ngày càng nhỏ, Lý ma ma không thể lui lại được nữa, vô luận thế nào Tạ thị cũng không thể rơi vào trong nước chịu lạnh.
Lý ma ma dốc lòng đem Tạ thị ngăn ở phía sau, nhấc chân bắt đầu đá những con rết từ trước bò đến.
Lại nhìn thấy trên cành mai vừa kéo xuống còn dính nhựa cây, thật rõ ràng là đây không phải hoa mai nở sớm mà có người đã gắn lên.
Đây rõ ràng là âm mưu được tính toán từ lâu!
Trong mắt Vân Khanh lạnh lẽo, đảo quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại ở chỗ đã bị đốt cháy đen kia.
Mới vừa rồi lúc nàng nhìn đến chỗ này, đã phát hiện lũ rết tập trung lại thành hình chữ “môn”, đem Tạ thị vây ở bên trong, đường lui duy nhất chính là hồ nước.
Nàng kéo váy ngồi xuống, cẩn thận quan sát.
Đã có cành hoa mai kia, chắc chắn dưới này cũng có người động tay chân, nhưng là dùng đến biện pháp gì để nhiều rết như vậy tập trung ở chỗ này?
Nàng cầm lấy một cây gậy, ở trên mặt đấy đảo mấy cái, phát hiện màu sắc ở dưới không giống nhau, nàng lại đứng ở chỗ khác làm lại ở một chỗ khác, thật hiển nhiên là cùng với chỗ có rết hoàn toàn khác biệt.
Dùng tay lấy một ít đất đưa lên mũi ngửi, chỉ thấy một mùi máu tanh nồng đặc tản ra.
Lưu Thúy cũng học theo nàng ngồi xuống cầm một ít đất lên ngửi, lập tức nhíu mày: “Tiểu thư, đây là máu gà.”
Rết thích nhất là máu gà con, nơi này mùi máu tanh như vậy, hấp dẫn bao nhiêu là rết, không biết phải dùng đến bao nhiêu máu gà mới đạt được hiệu quả, mà người kia có thể dùng hoa mai giả đính lên cây ở trong này, rõ ràng vô cùng hiểu biết tính tình của Tạ thị.
Người này là ai! Đáp án đã xác thực.
Vân Khanh lập tức gọi người đi hỏi, một lượng lớn máu gà như vậy, tuyệt đối không thể lén lút mua được, mặt khác sai người phong tỏa viện của Bạch di nương, không cho người ra vào, tránh cho người có cơ hội động tay chân.
Ngay tại lúc Vân Khanh ở phòng bếp hỏi quản sự, bỗng thấy vài thô sử nha hoàn, vẻ mặt kinh hoàng chạy đến, trong miệng hét lớn: “Không hay rồi, có người chết…”
Đúng là quá càn rỡ, đã thế lại còn có người chết! Vân trước tiên quát to: “Hô to gọi nhỏ cái gì! Còn có quy củ nữa không!”
Vài thô sử nha hoàn kia bị nàng mắng, cả người mềm nhũn, quỳ xuống nói: “Đại tiểu thư, đúng là có người chết!”