Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 186 : Rất Không An Phận (1)

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


Đến cửa Hầu phủ, Thải Thanh tò mò vươn đầu ra ngoài nhìn, trước cửa đã có một chuỗi dài xe ngựa dừng lại, dường như đó là một hàng dài xa hoa quyền quý.



Mà lúc xe ngựa của bọn họ dừng lại, ma ma quản sự phụ trách tiếp đón liền tiến lên hỏi: “Người đến là Tiểu thư Thẩm phủ?”



Thải Thanh đỡ Vân Khanh xuống ngựa, gật đầu nói: “Đúng vậy, làm phiền ma ma.”



“Không sao, sáng sớm nay tiểu thư đã dặn dò nô tỳ canh giữ trước cửa, nếu thấy Thẩm tiểu thư đến thì phải đón vào trước.” Tiểu thư trong lời ma ma quản sự này chính là Chương Huỳnh, cũng làm khó nàng ta đã sai người chờ ở cửa, kiếp trước lẫn kiếp này, đều là lần đầu tiên Vân Khanh đến Toánh Xuyên Hầu phủ, nơi này đối với nàng hoàn toàn xa lạ, nhưng mà càng như vậy, trong lòng Vân Khanh lại càng không yên tâm, tuy nói quan hệ của nàng và Chương Huỳnh không đến mức căng thẳng giống như trước, nhưng cũng không đến mức nàng ta phải quan tâm như vậy.



Trước cửa Hầu phủ là hai con sư tử lớn giương nanh múa vuốt, màu sắc âm trầm và hình tượng oai phong, cũng chứng tỏ nơi đây và Thẩm phủ phong cách không giống nhau, vẫn là danh môn quý tộc, tuy rằng Thẩm phủ giàu sang không thiếu, nhưng có không ít quy tắc luật lệ mà thương hộ không thể dùng, hơn nữa Thẩm phủ lấy xa hoa mỹ lệ làm trọng, mà Hầu tước phủ còn phải toát ra cao quý trang nghiêm mới là điểm quan trọng nhất.



Thải Thanh ngó nghiêng xung quanh, Lưu Thúy thấy vậy kéo tay nha đầu kia: “Không cần phải lộn xộn, để người khác thấy được, đánh mất hết mặt mũi của tiểu thư.”



Thải Thanh lúc này mời kìm hãm lại ánh mắt mình, phải biết rằng, đến những gia tộc lớn, nếu nhìn ngó xung quanh, bất kể là tiểu thư hay nha hoàn đều bị coi là tầm thường thấp kém, Thải Thanh không phải là con cái của hạ nhân trong phủ, có rất nhiều thứ vẫn còn chưa hiểu rõ, nhưng cũng may là nha đầu này biết nghe lời.


Thế nhưng, phản ửng của nàng ta so với Tạ di còn nhạy bén hơn, hiểu được hàm ý bên trong của một ít ánh mắt đang nhìn, cho dù không thích cũng phải giả bộ vui mừng, đứng dậy cười nói: “Biểu muội đến đây lúc nào, sao không đến đây nói chuyện với tỷ?”



Lời này thế nhưng lại ám chỉ Vân Khanh không biết lễ phép, nhìn thấy trưởng bối và biểu tỷ cũng không đến hành lễ.



Khóe miệng Vân Khanh hơi cong lên, dung mạo tuyệt đẹp rạng rỡ dường như còn hơn cả tia nắng ban mai đầu tiên, trong chốc lát tỏa ra ánh sáng chói lóa: “Vân Khanh sau khi đi vào vốn muốn đến nói chuyện cùng dì và biểu tỷ, lại không thể cắt ngang hai người nói chuyện phiếm, đúng lúc An tiểu thư vẫy muội lại, muội đành đến hành lễ với Tri phủ phu nhân trước.”



Người ta không quen biết còn nhìn thấy Vân Khanh đi vào, các người ngồi bên kia nói chuyện phiếm, không muốn để ý đến người ta, cho rằng mọi người đều không biết sao?



An Tuyết Oánh cúi đầu cười, nàng đã biết Vân Khanh mồm miệng khéo léo, Vi Ngưng Tử muốn dựa vào miệng lưỡi và thứ bậc làm tổn hại Vân Khanh, việc này không có khả năng.



Vân Khanh nói xong, đi đến chào Tạ di, tức khắc làm cho Vi Ngưng Tử không nói được một câu, mà mấy vị phu nhân mới quen nhìn Tạ di một chút, hóa ra quả phụ này là muội muội của Thẩm phu nhân, thế nhưng nghe nói Tạ đại danh nho chỉ có duy nhất một đích nữ, hay người này chính là thứ nữ duy nhất kia. Nghĩ đến đây liền không khỏi mà coi thường vài phần, đáy mắt cũng toát ra ý này.



Tạ di hung dữ trợn mắt nhìn Vi Ngưng Tử, ngu dốt tranh cãi vô ích, nữ nhi ngu xuẩn này hết mức, lúc này đi nhận thân thích, chẳng nhẽ không phải là nói cho người ta biết mình có thân thích là thương nhân sao? Lại làm cho người khác coi thường bà ta, đúng là hết sức ngu xuẩn.