Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 194 : Thống Khoái Hết Giận (1)

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


Nghe được tiếng động rất nhỏ sau nhỏ bình phong, Lý Tư sắc mặt khẽ biến, thấy thế Vân Khanh cũng sốt ruột đứng lên, hắn mặc dù cũng sốt ruột, nhưng đã từng trải qua sóng gió, ổn định tinh thần hỏi: "Gặp chuyện không may không chỉ có thương thuyền vừa rời bến của Thẩm gia?"



Người nọ lắc đầu, chỉ là sắc mặt vẫn là có chút không tốt, nói: "Thật không phải gặp chuyện không may, chỉ là bởi vì xuất hiện hải tặc, thuỷ quân đem toàn bộ mặt biển đều phong tỏa, thuyền của lão gia hiện tại bị vây ở cảng Thần Châu."



"Sao có thể bị vây ở cảng Thần Châu?" Lý Tư không hiểu rõ hỏi: "Thương thuyền cùng hải tặc có quan hệ gì?" Theo lý mà nói, thuỷ quân phong tỏa mặt biển, thương thuyền vẫn có thể an toàn ra khơi.



"Không may là thương thuyền kia và thuyền hải tặc xuất cảng cùng lúc, bên cạnh cũng có nhiều thương thuyền xuất bến, chiến thuyền hải tặc kia bị vây bắt, hải tặc trên thuyền ẩn trốn vào trong nước, quan phủ sợ có hải tặc đục nước béo cò mà trà trộn vào trong thương thuyền, vì thế lệnh cho thương thuyền ở xung quanh toàn bộ cập bờ, tiến hành kiểm tra thuyền viên và hàng hóa." Người nọ là được phái trở về trước báo tin, để tránh người trong Thẩm phủ lo lắng.



Lý Tư lúc này mới yên tâm, quan phủ điều tra, làm theo phép công đồng thời lại đút chút bạc, cơ bản sẽ không có vấn đề gì, sợ là sợ ở trên thuyền tra ra hải tặc, đến lúc đó liên lụy không ít, bất quá, vẫn là câu nói kia, có bạc hành sự luôn dễ dàng.



Vân Khanh ở phía sau bình phong nghe xong, cuối cùng cũng yên lòng, may là gặp chuyện không chỉ có thuyền của phụ thân. Không trách nàng lại có loại cảm giác may mắn trong lòng, mỗi người khi biết được người thân gặp chuyện không may mà vẫn bình an, đều có loại cảm thụ như vậy.



Mấy ngày nay nàng cảm thấy tâm thần không yên, sợ phụ thân ở trên biển xảy ra chuyện gì, nay đã tới cảng Thần Châu, vậy là tốt rồi, Thần Châu cách cảng Dương Châu cũng nửa tháng lộ trình, mặt biển có thủy quân trấn thủ, hải tặc cũng không dám lộng hành.



Nàng không nhớ được kiếp trước phụ thân có trải qua sự việc này hay không, lúc đó nàng luôn ngây ngốc ở trong nhà, đối với tin tức bên ngoài biết được rất ít, chỉ có chờ người mang tin của cha trở về mà thôi.



Vân Khanh cố gắng nhớ lại, nàng luôn nhớ kĩ từng sự kiện, nhưng theo thời gian càng ngày càng dài, nàng phát hiện trí nhớ của kiếp trước sẽ ngày càng mơ hồ, trừ việc luôn khiến nàng đau lòng, những mảng kí ức khác đều dần mờ nhạt.




"Đây không phải là có người đánh đàn, là bên trong có cơ quan, sắp xếp hợp lý, lợi dụng mảnh đạn dài ngắn chuyển động mà phát ra âm thanh." Thẩm Mậu vui tươi hớn hở giới thiệu nói.



Thu di nương tay nắm lại khen: "Thật sự thật thần kỳ!"



Một phòng mọi người đều gật đầu đồng ý, Mặc ca nhi, Hiên ca nhi còn cùng tiếng nhạc, hai tay nhỏ bé bổ nhào a bổ nhào, trong miệng y y nha nha, như đang ca hát.



Vân Khanh cũng cười cực kỳ vui vẻ, những việc này kiếp trước nàng từng thấy qua, cha mỗi lần thấy có đồ chơi mới xuất hiện, đều mua cho nàng, lúc này đây cũng không ngoại lệ.



Nàng vui vẻ nhất là không khí trong phủ hôm nay, làm cho nàng cảm giác thật ấm áp, tuy rằng không phải trăm phần trăm hoàn mỹ, đôi lúc cũng sẽ có chút chuyện phát sinh, nhưng là so với lúc trước, đã tốt hơn nhiều lắm, nàng hy vọng có thể càng ngày càng tốt lên.



Sau khi trò chuyện một lúc, vì Thẩm Mậu vừa trở về, tuy nói tinh thần không tệ, nhưng cuộc sống trên biển vẫn tương đối mệt mỏi, Tạ thị liền đuổi tất cả mọi người đi xuống, Vân Khanh cũng quay trở về Nhạn các.



Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, mấy đám mây trắng đang phiêu bạc, ánh chiều tà chiếu vào trên thân người, ấm áp sinh ra vài phần lười biếng, nếu có thể mãi như vậy, thật tốt.



Thẩm Mậu trở về nghỉ ngơi không được vài ngày, liền muốn quản lý chuyện buôn bán ở khắp nơi, gia đại nghiệp đại, một tia lơi lỏng cũng không thể, trên thương trường bằng hữu cũng phải siêng năng kết giao, mới có thể nảy sinh tình hữu hảo.