Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 196 : Thống Khoái Hết Giận (3)

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


Kỳ thật Lý ma ma, Phỉ Thúy và bọn người bên cạnh, đều nhìn ra được Tạ thị đây là đang cố gắng chống đỡ, nhưng nay đã như vậy, không mạnh mẽ chống đỡ cũng không còn cách nào khác, Lý Tư đã tiêu tiền mướn rất nhiều người dọc theo sông tìm kiếm, thậm chí treo giải thưởng tìm kiếm, chỉ cần Thẩm Mậu còn sống, tất nhiên có hi vọng tìm trở về.



Có một việc, Tạ thị cùng Vân Khanh ý kiến giống nhau, các nàng muốn nếu còn sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể, tuyệt không muốn giống nhà kia, nửa tháng không thấy người sẽ làm tang sự.



Vân Khanh luôn tự nói với mình, phụ thân ở kiếp trước chưa từng gặp nạn, vẫn yên ổn sống đến vài năm sau, cả đời này cũng sẽ không thể gặp chuyện không may sớm như thế được.



Toàn bộ Thẩm phủ mặc dù không ai nói ai, nhưng cũng là mây đen bao phủ, nhưng tin tức như thế đã rơi vào trong tai Tạ di nương, quả thực giống như tiếng chuông reo vui đang hò hét trong lòng.



Từ sau khi bà ta chuyển ra Thẩm gia, cùng Tạ thị ít có qua lại, nhưng trong thâm tâm bà ta vẫn cho là Tạ thị luôn tự cao tự đại, cố ý ở trước mặt bà ta lên mặt, trong lòng bà ta rất không thoải mái, luôn muốn tìm một cơ hội công kích Tạ thị.



Hôm nay, ông trời đã cho bà ta cơ hội.



Vì thế bà ta mang theo Vi Ngưng Tử, đến cửa cầu kiến.



Tiến vào trong phủ, bà ta liền nhìn nhìn trái ngó phải không ngừng nhíu mày, đợi vào trong phòng Tạ thị, liền lớn tiếng nói: "Tỷ tỷ a, hạ nhân trong phủ các người là làm sao vậy, tại sao trong sân còn treo đầy lồng đèn đỏ, đây không phải là có ý định bất kính với tỷ sao! Thật sự là rất không có giáo dưỡng rồi!"



"Ta không biết là có chỗ nào không đúng." Tạ thị thần sắc thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tạ di liếc mắt một cái, đáy mắt có chút sắc bén.
Tạ di không biết Tạ thị sẽ đột nhiên bạo phát như vậy, bị bà kéo da đầu dùng sức đè xuống, không thể nâng lên, phía trên còn có bàn tính gỗ rắn chắc kia từng phát từng phát nện lên trên lưng bà ta, trên đầu bị đánh, mỗi một cái đều khiến bà ta toàn thân đau đớn muốn chết.



Bà ta không biết, nguyên nhân Tạ thị vẫn gắng gượng chống đỡ, chính là bởi vì bà cùng Thẩm Mậu là có tình cảm vợ chồng chân chính, hơn nữa trong phủ còn có một nữ nhi chưa xuất giá, cùng hai đứa con nhỏ luôn đòi quà, nếu bà ngã xuống, trong nhà một trụ cột đều không có, mấy ngày nay bà vẫn dựa vào niềm tin Thẩm Mậu còn sống mà chống đỡ, hôm nay Tạ di đến đây, mỗi một câu đều nói Thẩm Mậu đã chết, Tạ thị làm sao có thể nhẫn, mấy ngày nay oán khí, tức giận, đau thương, sợ hãi đều dồn vào bàn tính trong tay, liều mạng mà hướng trên người Tạ di mà đánh!



Vi Ngưng Tử nhìn thấy Tạ di bị đánh, muốn động thủ, Vân Khanh ánh mắt vừa động, Lý ma ma cùng Phỉ Thúy, Hổ Phách lập tức đi lên đem Vi Ngưng Tử chắn bên ngoài, các nàng cố ý làm bộ như can ngăn, không cho Vi Ngưng Tử giúp Tạ di.



Vừa rồi lúc Tạ di nói những lời này, Lý ma ma đã muốn động thủ, lúc này cũng muốn dùng sức mà dạy dỗ người kia, nhị tiểu thư chết tiệt này, lần nào thấy mặt cũng đều làm cho người ta cảm thấy chán ghét như vậy!



Cho đến khi thấy Tạ thị đánh đến sắp hết sức, Lý ma ma mới nửa khuyên nửa đỡ dìu Tạ thị ngồi sang một bên.



Vi Ngưng Tử chạy nhanh qua dìu Tạ di, Tạ di toàn thân từ đầu đến lưng, không có chỗ nào là không đau, ngay cả đứng cũng không thể thẳng được, Vi Ngưng Tử cả giận nói: "Các ngươi đây là ý gì, ta cùng mẫu thân cố ý tới thăm các ngươi, các ngươi không cảm tạ thì thôi, thế nhưng còn động thủ đánh người! Thẩm phủ rốt cuộc có còn quy củ hay không!"



Vân Khanh khinh thường nhìn hai người bọn họ: "Các ngươi vấn an kiểu này, nếu không làm thế, chỉ sợ các ngươi là muốn đem chúng ta còn đang sống mà nói cho tức chết! Nay mẫu thân ta đánh dì, đó cũng là trưởng tỷ như mẹ, giáo huấn ấu muội, dạy cho nàng cái gì là quy củ!"



"Ngươi......" Vi Ngưng Tử bị lời nói của Vân Khanh làm cho nghẹn lại cơ hồ nói không ra lời: "Dượng đã xảy ra chuyện, các ngươi không làm tang sự, vốn là không đúng, làm sao còn có thể treo đèn lồng màu đỏ chứ, việc này không hợp lí!"