Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 199 : Một Nửa Ma Quỷ (2)

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


Vú nuôi được dặn, gật đầu lui xuống, Phỉ Thúy và Hổ Phách cũng lui xuống, canh giữ ở cửa.



Lúc này, Tạ thị mới mở miệng nói: "Con là có chuyện quan trọng muốn nói cùng với nương?"



Vân Khanh gật đầu, vẻ mặt thận trọng nói: "Nương, người cũng đã biết chuyện buổi sáng tộc trưởng cùng Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão đến?"



"Ừ, phái đoàn lớn như vậy, ta như thế nào lại không biết!" Tạ thị mím môi, trong ánh mắt mang theo khinh thường: "Những người này, mượn cớ là người trong tộc, cha con nay mới mất tích chừng nửa tháng, bọn họ liền nhanh chóng tới cửa muốn lấy tài sản Thẩm gia, mặc kệ như thế nào, sản nghiệp này đều do phụ thân con cùng tổ phụ bọn họ đời đời thế thế dốc sức làm nên, chưa từng nhờ cậy gì tới tộc nhân, không thể để cho bọn họ lấy đi như thế được. Ta dù có thế nào cũng sẽ đem Mặc ca nhi và Hiên ca nhi nuôi lớn, Thẩm gia cũng không phải không có hậu, bọn họ sẽ không chiếm được tiện nghi nào cả."



Tạ thị trong lời nói tuy rằng không có thẳng thắn như lão phu nhân, nhưng ý tứ vẫn giống nhau, khinh bỉ hành vi của đám người tộc trưởng.



Vân Khanh nghe được cảm thấy rất kiêu ngạo cùng tự hào, tuy rằng trong nhà bất hòa, nhưng một khi có chuyện xảy ra, mặc kệ là già đến hồ đồ như tổ mẫu, hay là hiền lành nhu nhược như mẫu thân, đều biểu lộ lập trường rất rõ ràng, không làm ra chuyện cản trở người nhà, Vân Khanh rất vui vẻ.



Nhưng vui vẻ thì vui vẻ, nan đề khó giải hiện tại cũng cần phải giải quyết, Vân Khanh uống một ngụm trà: "Vậy nương cũng biết tộc trưởng trước khi đi có nói một câu?"



"Ông ta nói Thẩm gia chúng ta sẽ bị gièm pha, nhưng ta chưa bao giờ biết Thẩm gia có việc xấu nào có thể bị hắn bắt lấy nhược điểm, dùng để mưu đoạt gia sản Thẩm phủ." Tạ thị không có đem những lời này để trong lòng, bà tự hỏi quản lý nội viện không có sơ hở, mà chuyện bên ngoài, không phải bà đối Thẩm Mậu quá tin tưởng, mà là người trong tộc thật sự không có bản lĩnh mà từ trong tay Thẩm Mậu nắm được nhược điểm gì, phương diện buôn bán thì càng không, Thẩm Mậu là người được mọi người cả thành Dương Châu khen ngợi.



Thấy dáng vẻ này của Tạ thị, Vân Khanh càng khẳng định, trong nhà không có việc gì bị người bắt được, nàng hơi hơi cúi đầu, thanh âm hơi chút trầm xuống nói: "Nương, người có cảm thấy Bạch di nương có chút kỳ quái hay không?"



Nói tới Bạch di nương, ánh mắt Tạ thị liền u ám, ả nha hoàn này theo bà hai mươi năm, liền như vậy phản bội bà, để lại trong lòng bà một bóng ma rất lớn, nhưng khi nghe Vân Khanh nói như vậy, bà thật đúng là cảm thấy có chút kỳ quái.
Vân Khanh dùng châm đâm vào ngón trỏ, một giọt máu nhỏ xuống chén, Lý ma ma đem Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi ôm đến, cũng nhỏ máu của hai đứa vào trong bát.



Mặc ca nhi, Hiên ca nhi bị đâm ngón tay, bắt đầu méo miệng muốn khóc, Tạ thị cùng Lý ma ma một người ôm một đứa dỗ, tầm mắt lại dừng ở trong chén không dời.



Nhìn vào chén trà có ba giọt máu, chỉ thấy khi ba giọt máu chìm vào, giọt máu của Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi nhanh chóng dung hợp, lại cùng máu của Vân Khanh tách biệt.



"Này......" Tạ thị thất kinh: "Thật sự không dung hợp......" Chính bà rõ ràng nhất Mặc ca nhi, Hiên ca nhi có phải là con của Thẩm Mậu hay không. Mặc dù đã nghe Vân Khanh nói qua nhưng khi nhìn thấy kết quả trong bát, Tạ thị vẫn cảm thấy thực kinh ngạc, dù sao trong khái niệm của người đương thời chỉ cần là con cùng cha, làm sao sẽ có việc máu không dung hợp.



Lý ma ma cũng cảm thấy khiếp sợ: "Này, nếu là kết quả như thế, vậy ngày mai làm sao lấy máu nhận thân?"



Vân Khanh gắt gao nhăn mày lại, nàng đắn đo lâu như vậy, sợ tình huống xấu nhất này xuất hiện, nhưng nay lại cố tình xuất hiện, máu của Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi và nàng thật sự không dung hợp!



"Nếu đã như vậy, bằng mọi giá cũng không thể cho bọn họ có hội cơ dùng máu nhận thân!" Vân Khanh mở miệng, tầm mắt dời khỏi cái bát, dừng trên người hai đệ đệ mặt phấn nộn như ngọc, cũng may nàng lo liệu chu đáo, việc lấy máu nhận thân này, nếu không thử trước, lúc tộc trưởng đến, Thẩm gia sẽ rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục.



"Nếu không cho bọn họ lấy máu nhận thân, chẳng phải là cũng có cớ để họ nói! Bọn họ nhất định cho rằng chúng ta chột dạ, đến lúc đó sẽ là được một tấc lại muốn tiến một thước, không đạt tới mục đích sẽ không bỏ qua!" Tạ thị đã bị các loại tình huống làm cho cả kinh thần sắc, vấn đề liên tục xảy ra, chuyện này còn đáng lo lắng hơn.



"Nương, có nữ nhi ở đây, bọn họ đừng hòng!" Vân Khanh nhìn giọt máu tách biệt trong bát, con ngươi đen như hai viên Hắc Diệu Ngọc, trầm lãnh làm người ta kinh hãi. Ngọn đèn trong phòng bên cạnh tỏa ra ánh sáng hắt lại phía nàng, mặt nàng nửa tối nửa sáng, giống như bên ma quỷ bên tiên nhân, u ám mơ hồ.