Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 201 : Lời Nói Kinh Thiên (2)
Ngày đăng: 11:37 30/04/20
Mạc thị nhất thời sắc mặt rất khó coi: "Cái gì thất vọng hay không thất vọng, ta chẳng qua là lo lắng ngươi, phụ thân đã chết, mẫu thân lại bị bệnh, trong lòng đương nhiên sẽ không dễ chịu."
"Vậy thì hi vọng đường cữu bà nói chuyện chú ý một chút, nay cha ta bị rơi xuống sông không rõ tung tích, bà câu nào câu nấy đều nói ‘tử’, chẳng lẽ bà hi vọng cha ta chết sớm một chút hay sao?" Vân Khanh vẫn tươi cười như trước, nhưng đáy mắt lại không có nửa điểm ý cười, liền như vậy nhìn chằm chằm vào Mạc thị, như muốn đem bà ta nhìn thấu.
Mạc thị bị nàng nhìn có chút chột dạ, bà ta đương nhiên hi vọng Thẩm Mậu chết, Thẩm Mậu một khi chết đi, là có thể đem gia sản phân đến trong tộc, đến lúc đó nhà bà ta có thể lấy được phần to nhất, gia sản Thẩm gia, cho dù là 1/10, cũng có thể cho bà ta ba đời ăn sung mặc sướng, nhưng lời này đương nhiên là không thể nói ra, nếu bà ta nói thẳng ra muốn Thẩm Mậu chết, như vậy bà ta lập tức sẽ bị đuổi ra bên ngoài.
"Vân Khanh, ngươi phải chăng là bị áp lực quá lớn, sao lại hồ ngôn loạn ngữ, cha ngươi mất tích đã nửa tháng, không phải gặp nạn thì còn có thể có nguyên nhân khác sao, ngươi không cần sợ đối mặt với sự thật." Mạc thị sau lưng có chỗ dựa, bà ta dám nói như vậy, nhất định là được người chỉ bảo.
Vân Khanh quay đầu nhìn các tộc nhân lóe lên tia tham lam ngồi ở trên ghế, lạnh lùng cười, lúc này cũng không khách khí: "Ta không có hồ ngôn loạn ngữ, cha mất tích nửa tháng, không có nghĩa là ông gặp nạn, nhưng thật ra các ngươi hôm nay tới cửa, không phải là vì muốn nói cho ta biết, cha ta đã chết, sau đó lại nói cho ta biết, muốn bảo hộ mẹ con ta chứ gì?! Nếu là như thế, vậy thì không cần nói, các vị nếu có lòng này, vậy thì nên phái người đi tìm tung tích của cha ta đi!"
Những người này chuyển trăm cái ngàn cái vòng luẩn quẩn, rốt cuộc đề tài đều phải chuyển tới trước mặt, không bằng trực tiếp nói ra, tránh hao phí sực lực của nàng.
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường huyên náo, hạ nhân của Thẩm gia sắc mặt đều biến đổi, bọn họ cũng biết Tề đại phu có thể nói là đại phu chuyên dùng của Thẩm gia, khi đó cũng thật là đã từng xem mạch cho lão gia, nếu như thế, vậy hai tiểu thiếu gia làm sao mà có? Nhất thời mọi người đáy mắt có điểm phức tạp.
Vân Khanh sớm có chuẩn bị, lúc này cũng không có nửa điểm bối rối, trấn định thong dong hỏi: "Vậy xin hỏi Tề đại phu, ông lúc trước chẩn đoán ra nguyên nhân vì cái gì khiến Thẩm lão gia không sinh dục được?"
Tề đại phu cúi đầu nói: "Là vì dùng một loại tuyệt tử dược, cho nên không thể sinh con."
"Vậy cũng là nói, cha ta là sau này bị người kê đơn mới tạo thành bệnh này đúng hay không?" Vân Khanh từng bước ép sát, Thẩm Bình nghe không ra nàng ngụ ý trong câu hỏi của nàng, chỉ đành để nàng hỏi.
"Đúng vậy, Thẩm lão gia là vì ăn trúng tuyệt tử dược trong thuốc bổ, mới dẫn đến việc bất lực." Tề đại phu nói đến chỗ đó, Thẩm Bình lập tức tỉnh ngộ, lập tức ngắt lời nói: "Tề đại phu, ông chỉ cần nói, loại dược này ăn vào về sau còn có thể chữa khỏi hay không?"