Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 216 : Bức Tới Cửa (1)
Ngày đăng: 11:37 30/04/20
Beta: Ishtar
(1)
"Mang về đây." Trên mặt Dịch Kính Thương lộ ra một tia khó xử: "Nhưng mà....."
"Nhưng mà cái gì?" Ngự Phượng Đàn rất không thích sau tin tốt còn có tin khác, sắc mặt tương đối lãnh đạm hỏi.
"Người này cũng không phải Thẩm Mậu, mà là một thương gia lúc trước cùng rơi xuống." Dịch Kính Thương khi mới biết được chút tin tức, liền nhanh phái người đi đón, nhưng kết quả truyền đến lại là tin tức người nọ không phải Thẩm Mậu.
"Đây là tin tức ngươi mang về cho ta?"
Dịch Kính Thương thấy Ngự Phượng Đàn hẹp mâu hơi hơi nheo lại, toàn thân cũng đột nhiên tỏa ra hàn khí, cả người căng thẳng, nói tiếp: "Bọn họ là cùng thời gian, cùng địa điểm rơi xuống, cho nên thuộc hạ suy đoán Thẩm Mậu tám chín phần mười cũng sẽ ở vùng phụ cận." Không biết tại sao, hắn cảm thấy từ sau khi Cẩn Vương thế tử đánh lui đại quân Tây Nhung, cả người khí thế càng ngày càng mạnh, ngẫu nhiên phát ra một loại uy nghiêm vô hình, không thể kém hơn so với các hoàng tử trong cung.
Nghe tin tức này, sắc mặt Ngự Phượng Đàn mới từ từ hài hòa lại, thanh âm hơi lạnh chậm rì rì nói: "Tin tức của những người khác ta không cần."
"Vâng” theo sau đó là một trận gió nhẹ, thân ảnh của Dịch Kính Thương biến mất ở trong phòng.
Một lát sau, bên ngoài lại thổi vào một trận gió, một bóng người màu đen xuất hiện trong phòng: "Chủ tử."
Ngự Phượng Đàn lãnh mâu đảo qua, chu môi gợi lên một nụ cười: "Tra được sao?"
"Hừ, chỉ bằng nha đầu kia, nàng có thể nuốt cả gia sản Thẩm gia sao!" Tộc trưởng hừ lạnh một tiếng, rất khinh thường, nhớ tới ngày ấy Thẩm Vân Khanh cầm kiếm chỉ vào lão, lão nay còn có chút chột dạ, một xú nha đầu, làm sao có lá gan như thế!
"Lão đại, ngươi có cái biện pháp gì?" Tộc trưởng quay đầu hỏi Thẩm Bình.
"Các ngươi xem, nay Thẩm gia, cũng chỉ có mình Thẩm Vân khanh chống đỡ, nếu như nàng xảy ra chuyện, không thể tiếp tục chống đỡ, như vậy Thẩm gia sẽ như thế nào?" Thẩm Bình sắc mặt bình thản, chỉ là trong ánh mắt lóe lên vài tia ác độc.
Mạc thị cười khinh thường: "Không có cái nha đầu kia, bà lão Dư thị nay nằm liệt giường không dậy nổi, Tạ thị tuy rằng không suy sụp, nhưng quản lý sự vụ trong phủ thì không tồi, còn sản nghiệp bên ngoài thì chưa chắc, về phần hai tiểu tử kia thì cũng không cần đề cập tới!" Bà ta nói xong, tộc trưởng bỗng nhiên linh quang vừa hiện, quay đầu nói: "Lão đại, ý của ngươi là......?"
Thẩm Bình gật đầu thật mạnh nói: "Đúng như cha nghĩ, nếu đã không có Thẩm Vân Khanh, ta xem Thẩm gia còn làm thế nào để duy trì được!"
"Ngươi có biện pháp gì tốt?" Trong mắt vị tộc trưởng già toát ra vẻ tham lam, vội hỏi.
Thẩm Bình âm hiểm cười: "Nhi tử sớm đã có chuẩn bị, ngày mai cha hãy chờ xem!" Hắn sẽ nhìn xem, Thẩm Vân khanh có thể qua được cửa này của hắn không, nếu là qua không được, vậy thì không thể trách hắn rồi.
Vân Khanh xử lý chuyện trước mắt xong, đang định ra cửa hàng coi một vòng, vừa thay xong quần áo, chuẩn bị ra cửa, chợt nghe Vấn Nhi báo lại: "Tiểu thư, tộc trưởng lại mang người tới nữa."
Vân Khanh hơi hơi nhíu mi, những người này tại sao lại đến đây, cách việc rút kiếm lần trước mới hơn nửa tháng, bọn họ lại ngứa ngáy không chịu nổi mà chạy tới, xem ra miếng thịt béo Thẩm gia này quả nhiên là rất mê người, khiến người ta mà một lại, lại mà tam không nổi giận.
Nàng kéo vạt áo, vừa vặn nàng vừa thay xong quần áo, phải đi gặp bọn họ, xem hôm nay bọn họ còn có chuyện gì muốn ồn ào.