Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 228 : Trong Lòng Ta Có Nàng (1)

Ngày đăng: 11:37 30/04/20


Từng tia sáng vàng nhạt bên ngoài theo ô cửa sổ rọi vào, chiếu lên mặt cô gái, Vân Khanh cầm một hộp hướng dương trên bàn rồi ngồi xuống trước gương trang điểm.



Chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn ở cửa, một bóng trắng xông vào, nàng còn chưa kịp nhìn kỹ người trước mặt là ai thì đã bị gắt gao ôm lấy.



Mùi đàn hương nhẹ nhàng quanh quẩn ở chóp mũi.



Vân Khanh giật mình nhưng nháy mắt sau lập tức bình tĩnh phản ứng lại, mùi này không xa lạ gì với nàng cả, là của Ngự Phượng Đàn, nhưng bất quá, hắn xuất hiện ở đây là có mục đích gì?



Nhớ nhung sau bao ngày gặp lại, Ngự Phượng Đàn buông thân thể của nàng ra, xoay lại đối diện với hắn, tầm mắt gắt gao nhìn những đốm đỏ trên mặt nàng: “Nàng….. Nàng tại sao lại bị bệnh đậu mùa?”



Bả vai Vân Khanh bị hắn xiết chặt, nơi đó truyền đến một lực lớn làm cho nàng thoáng nhíu mi, không được tự nhiên, muốn đem tay hắn buông ra, nhưng Ngự Phượng Đàn lại nhanh tay bắt được tay nàng lại, hắn sợ nếu buông tay thì Vân Khanh sẽ biến mất trước mặt hắn.



Bị người ta khống chế động tác như vậy có cảm giác không thoải mái, Vân Khanh bình tĩnh nói: “Thế tử, ngài làm tay ta đau.”



Ngự Phượng Đàn lúc này mới ý thức được tay hắn dùng lực hơi mạnh, thoáng chốc thả lỏng chút ít, nhưng không có buông bàn tay mảnh khảnh của nàng ra, mắt phượng hẹp dài nhìn không ra được sự lo lắng: “Mặt của nàng có từng mời đại phu đến xem qua hay không?”



Khuôn mặt nhỏ nhắn nhan sắc vốn tuyệt mỹ bây giờ lại bị phủ kín bởi những nốt đỏ, thoạt nhìn rất là khiếp sợ, Ngự Phượng Đàn nhìn đến lại càng thấy đau lòng, đưa tay ra chạm vào mặt của Vân Khanh.



Vân Khanh bị hắn khống chế, không thể cựa quậy, thấy bàn tay hắn dần tiến lại, nhanh chóng ngoảnh mặt đi nơi khắc, cắn răng nói: “Thế tử điện hạ, bệnh đậu mùa có thể lây, ngài vẫn là nên sớm rời đi mới tốt.”
“Ta không phải là có ý kia…..” Nhìn Vân Khanh biểu tình quật cường, thắt lưng thẳng đứng, trong hai tròng mắt của nàng giống như là có hai ngọn lửa bùng cháy, mang theo ý tứ chớ lại gần, Ngự Phượng Đàn chỉ cảm thấy yết hầu khô chát, bắt đầu nói năng không lưu loát, trong lòng Vân Khanh, rốt cuộc cất giấu cái gì, nàng chỉ mới 14 tuổi, lại có bí mật gì cất giấu tận sâu trong lòng như thế.



“Ý của thế tử như thế nào không quan trọng, chỉ giống như là lời thế tử nói, chỗ cách ly này vốn có người bị bệnh ở, xin thế tử hãy sớm rời khỏi, để tránh lây bệnh, đến lúc đấy lại liên lụy đến Vân Khanh!” Nàng nâng lên đôi mắt lãnh đạm, thanh âm nhẹ nhàng của nàng, đốt lên lửa giận trong lòng Ngự Phượng Đàn, hắn một tay kéo Vân Khanh đến trước mặt, trong đôi mắt hẹp dài của hắn, mơ hồ hiện lên hình ảnh của Vân Khanh.



“Thẩm Vân Khanh, nàng rốt cục có biết vì sao ta lại đến nơi này hay không, nàng nói cho ta biết, lâu như vậy, nàng đối với tâm ý của ta một chút cũng không có cảm giác, một chút cũng không nhận thấy!?!”



Hơi thở phẫn nộ theo đôi môi mỏng phun ra, thổi qua da thịt Vân Khanh, mắt phượng của Ngự Phượng Đàn híp lại, mang theo tà ý, thanh âm mang theo áp lực, thống khổ.



“Ta biết, ta đương nhiên biết, dòng máu hoàng tôn quý tộc của các người, coi trọng cái gì đó, thì sẽ dốc toàn lực để đạt được, Vân Khanh ta cũng giống như món đồ vật vậy, có khác gì cái bình hao, một khối điêu khắc tinh xảo, ngài toàn lực muốn sở hữu, muốn chiếm làm của riêng!”



Ngự Phượng Đàn trong lòng dâng lên một ngọn sóng, hắn là muốn có được nàng, muốn nàng là của hắn, nhưng ham muốn của hắn không giống như sự chiếm dụng mà nàng nói.



Nhưng hắn lại không biết phải phản bác như thế nào, giải thích như thế nào, coi như hắn biểu đạt ý nghĩ của mình, nhưng đều là giống như những lời nàng nói.



Ánh sáng ảm đạm trong phòng, dựa vào ánh nến trong góc phòng, đem toàn bộ căn phòng chiếu sáng, yên sắc mông lung, chiếu lên một phần dung nhan phấn hồng của Vân Khanh, trong suốt giống như có thể phản xạ ánh sáng, sắc váy dài đỏ thêu nguyệt thạch, từng hạt từng hạt nhỏ lấp lánh, càng tôn lên vẻ đẹp lóa mắt của giai nhân, mỹ nhân như ngọc.



Nhưng mỹ nhân này, gần ngay trước mắt lại xa tận chân trời.