Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 247 : Không Thể Buông Tha (1)
Ngày đăng: 11:37 30/04/20
Ngay tại thời điểm nàng đi về phía trước, sau đám cây cối rậm rạp đột nhiên xuất hiện một bàn tay ngăn trở trước mặt, ngón tay thon dài hữu lực với cổ tay áo màu tím thêu họa tiết Long Văn, giống như một đạo cấm phù chặn Vân Khanh lại. Vân Khanh dừng bước, cánh tay kia liền chậm rãi thu hồi, khí thế lại mang vẻ vô cùng tôn quý.
Dưới ánh mặt trời, nam tử đầu hơi hơi ngẩng lên, cẩm bào trên người thêu hoa văn tử kim bằng chỉ bạc nhìn lạnh như băng mà vẫn tôn quý, ánh mặt trời đằng sau hắn, làm ngũ quan của hắn mơ hồ nhìn không rõ, nhưng khí thế toát ra như chém đinh chặt sắt, dù trên mặt là vẻ thản nhiên nhưng vẫn đậm hơi thở đầy mị lực của nam tử thành thục. Không thể không nói, con cháu hoàng tộc đều có gen tốt, trước đó đã gặp qua mỹ nam hiếm thấy là Ngự Phượng Đàn, mà Ngự Thần Hiên cũng là người tuấn mỹ phi phàm, cả người toát ra khí độ của thần tiên.
Đáng tiếc đẹp nhưng cho nàng cũng không cần,Vân Khanh nhớ rõ ràng, kiếp trước là ai ra một đạo thánh chỉ, rõ ràng biết là sai nhưng lại giúp cho kẻ tiểu nhân đổ oan cho nhà nàng tội mưu phản, toàn bộ gia sản Thẩm gia đều bị tịch thu.Thẩm gia toàn bộ mấy trăm mạng người chỉ vì vài nét bút mà bị giết sạch.
Nàng không thể nói rõ, trong chuyện này là Vi Ngưng Tử cùng Cảnh Hựu Thần sai nhiều hơn hay là vị tứ hoàng tử này sai nhiều hơn, nhưng nàng biết người này, bây giờ nàng không thể chọc vào.
Vân Khanh chỉnh vạt áo hành lễ, thái độ cung kính cúi đầu nói: "Dân nữ thỉnh an Tứ hoàng tử."
Hắn không trả lời nàng mà đổi lại là bắn ra ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Ngự Thần Hiên nhìn thiếu nữ trước mặt cách mình hai thước, nàng cúi đầu, thái độ cung kính dịu dàng, nhìn từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen mượt, hai hàng lông mi cong cong, gương mặt trắng nõn, là một cô gái mềm mại như hoa nhưng lại lạnh lùng như băng. Nếu không phải vừa rồi trùng hợp nhìn thấy nàng đối phó với Chương Lạc, ai có thể nghĩ đến, nàng cũng dám giả vờ ngã vào người khác rồi đem rắn thả vào trong vạt áo người ta, dung nhan xinh đẹp nhưng lãnh bạc, thần sắc lạnh lùng còn có sự trào phúng, tuy rằng không để ý nhưng ánh mắt kia vẫn lọt vào tầm mắt hắn.
Một cô gái chưa cập kê nhưng lại tồn tại thần sắc không tương xứng như vậy, đến tột cùng nàng có bao nhiêu biểu tình khác nhau đây, hắn đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú.
Đợi một hồi mà Ngự Thần Hiên còn chưa mở miệng cho phép nàng đứng dậy, Vân Khanh tự nhiên đứng lên, vẫn như trước cung kính ngẩng đầu lên nói: "Giang Nam phong cảnh hữu tình, mời Tứ hoàng tử chậm rãi thưởng thức, dân nữ còn muốn đi tìm người."
Ngự Thần Hiên vốn muốn xem xem nàng có thể ở tư thế khụy gối bao lâu, không ngờ tới chính nàng liền tự đứng lên, còn nghĩ hắn nửa ngày không mở miệng là do cảnh sắc quá mức mê người, ánh mắt hắn đầy sự kinh ngạc cùng cái gì đó khác thường, khóe môi nhẹ nhàng giương lên: "Giang Nam phong cảnh thật là tươi đẹp động lòng người, khí trời trong lành thoải mái nhưng vừa nãy khi ta đi dạo có chứng kiến một màn lấy rắn dạy người vô cùng thú vị, so với cảnh ở đây càng đáng quan tâm hơn.."
Thì ra là thế, xem ra Ngự Thần Hiên đã sớm đứng ở chỗ này, hoàng tử hoàng tộc có tập võ, mặc dù hắn đứng ở phía sau thì Vân Khanh cũng khó phát hiện được thân ảnh của hắn, huống chi khi đó lực chú ý của nàng đều tập trung trên người Chương Lạc, càng không thể chú ý phía sau có người.
Mắt thấy hắn cao giọng xuất hiện, lại làm bộ như kinh ngạc ngoài ý muốn, Vân Khanh trong lòng liền có một tia quái dị, Ngự Phượng Đàn này cố tình đến khéo như thế sao, xuất hiện đúng thời điểm Ngự Thần Hiên làm khó nàng nên đến giải vây cho nàng.
Câu hỏi của Ngự Thần Hiên bị đứt đoạn, sắc mặt tự nhiên không tốt, thời điểm nhìn thấy Ngự Phượng Đàn thật không nhìn ra sắc mặt u ám vừa rồi của hắn, quay đầu nói: "Phụ hoàng gọi ta đi có chuyện gì?"
"Ta không biết." Ngự Phượng Đàn thực đương nhiên nhún vai, động tác trẻ con như vậy mà hắn làm lại có một hương vị tự nhiên, không câu nệ tiểu tiết, rất là đẹp mắt.
Thời điểm hắn nói chuyện, ánh mắt khẽ đánh giá một vòng trên người Vân Khanh, thấy nàng không hề bị tổn thương, thần sắc bình thường, trong lòng mới yên ổn chút, chỉ là trước khi hắn xuất hiện, Ngự Thần Hiên đã cùng Vân Khanh nói không ít chuyện, liền có chút tư vị khó chịu.
Lời vừa nói ra, ánh mắt Ngự Thần Hiên hiện lên một tia khó chịu, nhưng biết Ngự Phượng Đàn xưa nay vẫn như thế, hơn nữa Minh Đế nếu là thật sự truyền hắn qua, cũng không nhất định sẽ nói ra là chuyện gì, liền thật sâu liếc mắt nhìn Vân Khanh một cái, xoay người hướng chỗ nghỉ chân của Minh Đế rời đi.
Hắn vừa đi, Vân Khanh cảm thấy trong lòng buông lỏng, cho dù nàng thong dong nhưng Ngự Thần Hiên đại biểu cho thân phận nào, một lời nói của hắn, đó là long tử há mồm, quý không thể nói, nàng tuy rằng có thể ứng đối, nhưng chung quy bởi vì quyền lợi cùng thân phận khác nhau mà có chút khó khăn. Phải biết tâm thần bị hao tổn so với hao tổn thể lực càng mệt mỏi hơn.
"Sao Cẩn Vương thế tử lại không đi cùng Tứ hoàng tử." Đi một người, trước mặt còn một người, bất quá đối với Ngự Phượng Đàn, bởi vì thời gian hai người quen biết khá dài nên nàng không có cảm giác áp bách kia.
"Chờ nàng đi trước." Ngự Phượng Đàn nở nụ cười nhẹ, cánh môi tươi tắn khẽ nhếch như bươm bướm vỗ cánh làm dung nhan kia thêm phần đẹp đẽ chói mắt. (chả hiểu tác giả miêu tả kiểu gì ca là đàn ông mà =.
Nghe vậy, Vân Khanh hơi sửng sốt tiếp đó khẽ cười muốn quay người bước đi, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập: "Tiểu thư, tiểu thư."
Lưu Thúy cầm trên tay chuỗi ngọc hoa treo bên hông đi tới từ phía sau Vân Khanh, chợt nhìn thấy đứng ở trước mặt Vân Khanh là Ngự Phượng Đàn thì trong mắt hiện lên một chút kinh diễm, thấy Ngự Phượng Đàn ngẩng đầu nhìn nàng cười thì cảm thấy trời rung đất chuyển, mà còn trong khung cảnh xa hoa diễm lệ thì lại một lần nữa nàng thấy hoa mắt, nhất thời hai gò má nàng ửng hồng, nhẹ giọng nói: "Phu tử, người như thế nào lại ở đây?"