Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 254 : Ai Tính Kế Ai (1)
Ngày đăng: 11:38 30/04/20
Một cung nữ từ lầu ba đi xuống, hành lễ đối với mọi người rồi hỏi: "Xin hỏi ai là tiểu thư Thẩm gia, hoàng hậu nương nương cho mời lên lầu ba ngắm hoa đăng!"
Trong gian phòng đột nhiên tĩnh lặng, các vị phu nhân tiểu thư ở xung quanh tầm mắt đều tập trung nhìn về giữa phòng, ánh mắt có hâm mộ, tò mò, kinh ngạc hoặc ghen tị.
Vân Khanh không để ý những ánh mắt đó, nàng không hiểu vì sao trong tiệc hoa đăng hoàng hậu lại muốn gặp nàng, lại nhớ việc hoàng hậu làm khó dễ nàng ngày ấy, trong lòng nàng cảm thấy có chút không an tâm, nghĩ tới nếu đi lên nhất định sẽ có chuyện phát sinh.
Nhưng là hoàng hậu cho truyền, nàng không thể không đi, vì thế Vân Khanh sửa sang lại vạt áo, đứng lên nói với cung nữ kia nói: "Là ta."
Cung nữ nhìn thần sắc của nàng cũng không có vì hoàng hậu chỉ điểm tên mình mà lộ ra thần sắc kiêu ngạo, cũng không có vì bị mọi người nhìn mà trở nên bối rối, trong lòng đối Vân Khanh liền thêm hảo cảm, nụ cười trên mặt thêm tự nhiên hơn: "Thỉnh Thẩm tiểu thư theo nô tỳ đi lên."
"Được." Vân Khanh mỉm cười, đi theo phía sau cung nữ lên lầu.
Lâm Giang Lâu được xây dựng giành cho người giàu muốn hưởng lạc, nơi đây được thiết kế tinh tế, đến cầu thang cũng tốn nhiều tâm tư, cầu thang rộng rãi đến hai người đi song song vẫn được, bậc thang cũng không quá cao, khi bước lên vẫn thật thoải mái. Vân Khanh luôn duy trì khoảng cách ba thước cùng cung nữ dẫn đường, cúi đầu nhìn làn váy màu hồng của cung nữ là dùng loại gấm tốt nhất may thành.
Xuyên một hành lang đến một căn phòng rộng rãi bên trong, một tấm bình phong lớn sáu tấm bằng lụa hìnhphú quý vinh hoa bách hoa dẫn điệp đặt giữa tiền sảnh, nhìn xuyên qua lụa mỏng có thể thấy hai thân ảnh màu vàng ngồi chính diện song song.
Cung nữ đi ra phía trước hành lễ nói: "Bệ hạ, hoàng hậu, Thẩm gia tiểu thư đã đến rồi."
Đèn bát giác bằng giấy nhiều màu xếp lên nhau khiến ánh sáng trong phòng trở nên mê ly, Minh Đế quay đầu nhìn lại, thấy một vị tiểu thư dáng người cao gầy, mặt mày hoa lệ đứng ở bên trái cúi đầu, dưới ánh đèn chỉ có thể nhìn đến cái trán trắng nõn trơn bóng cùng hàng mi dài.
Thật đúng như lời hoàng hậu nói, cặp phượng mâu sâu kín kia, nếu để ý sẽ thấy quý khí, không nghĩ tới nàng lại là con gái của thương nhân trên người tục khí đầy mùi tiền. Thật giống người kia trong trí nhớ mơ hồ.
Hoàng hậu khóe môi mỉm cười, ánh mắt vẫn không chút nào lơi lỏng, bất quá bà là đánh giá Minh Đế, thấy Minh Đế liếc mắt một cái, liền thu hồi ánh mắt sắc bén, rút từ trên đầu một cây trâm cài vào búi tóc của Vân Khanh, cười nói: "Chỉ là ăn mặc hơi đơn giản một chút, cài thêm chiếc trâm này sẽ đẹp hơn."
Đây là ban cho Vân Khanh, nàng xoay người hành lễ: "Đa tạ hoàng hậu nương nương ban cho, chỉ là chiếc trâm cài này quá mức quý trọng, dân nữ thân phận bình thường, không thể nhận."
Nghe vậy, ánh mắt hoàng hậu dừng ở trâm cài một chút rồi mới nhớ tới nói: "Bổn cung nhìn thấy thích, nhưng chỉ sợ tiểu cô nương ngươi sẽ không thích,vậy đổi một cái khác đi."
Nói xong, lấy nhẫn hổ phách trên ngón tay xuống đeo vào ngón trỏ bàn tay trái của Vân Khanh.
Nhẫn hổ phách có chút rộng, Vân Khanh gập ngón tay lại mới phòng ngừa nó rơi xuống, một bàn tay khác lại gỡ cây trâm trên đầu trình lên, Mễ ma ma đứng ở một bên tiếp lấy trâm cài, lại liếc mắt nhìn Vân Khanh một cái.
Vân Khanh khóe miệng mỉm cười, nội tâm càng thêm nghi ngờ, nàng không tin hoàng hậu không biết vừa rồi cây trâm phượng kia không phải ai cũng có thể mang, nếu không phải nàng phản ứng kịp thời, mà mang trâm đó trên đầu thì hoàng hậu có thể nói là nhất thời không chú ý, mà một dân nữ cũng không thể làm như không biết vật này không thể nhận, nếu không chỉ sợ sau này sẽ có chuyện.
Nàng cùng hoàng hậu rõ ràng là lần đầu mới gặp ở Dương Châu, vì sao ngay từ đầu hoàng hậu có ý thử nàng hoặc là tìm các loại lý do để đối phó nàng?
Trong lòng mặc dù nghi hoặc nhưng được ban nhẫn hổ phách nên Vân Khanh lại tạ ơn hoàng hậu.