Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 256 : Minh Đế Tức Giận (1)
Ngày đăng: 11:38 30/04/20
Trên bầu trời đêm vô số pháo hoa nở rộ, lập tức đêm tối đã bị đủ thứ ánh sáng màu sắc rực rỡ xua đi, như một ngọn đèn treo lơ lửng giữa không trung, mà chủ nhân của ngọn đèn ấy, đang đưa mắt nhìn xuống dòng người đang xôn xao hoảng loạn.
Đám thị vệ mặt mang sát khí đã lao ra khỏi Lâm Giang lâu, đẩy đám người đang hô hoán kinh hoàng ra, hướng về phía tên thích khách kia chạy tới, bầu không khí hân hoan náo nhiệt mới vừa rồi trong chớp mắt đã tiêu tán, chỉ còn lại từng đợt tiếng kêu hoảng hốt, tiếng giày chạm đất rầm rập của thị vệ, cùng tiếng la hét ‘bắt lấy thích khách’.
Ở trước mắt bao người, tên thích khách kia sau khi bắn một mũi tên, trực tiếp rút ra chủy thủ, cắt yết hầu tự sát, đến lúc bọn thị vệ tiến lại, chỉ còn là một khối thi thể.
Mà bên này ở góc độ Minh Đế đang đứng, có thể nhìn rõ một màn tên thích khách kia tự sát, nhất thời trong lòng giận tím mặt, quay đầu liền nhìn thấy Vân Khanh té trên mặt đất, lại càng thêm phẫn nộ, cả giận nói: "Ngự y đâu, như thế nào còn chưa tới?"
Ngự y không được an trí ở Lâm Giang Lâu, mà là ở một Tiểu Lâu nhỏ bên cạnh, khi Minh Đế ra mệnh lệnh đầu tiên, bọn thị vệ đã chạy nhanh đi mời ngự y, chính là trong lòng Minh Đế bị một màn tự vận của tên thích khách kia chọc giận, cho nên càng thêm hối thúc.
Mà hoàng hậu sau khi nghe được Minh Đế gầm lên giận dữ, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, bàn tay đeo đầy vàng ròng siết chặt đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, hai tròng mắt híp lại, dường như hận không thể bắn thêm vài mũi tên nữa vào Vân Khanh mới cam tâm. Mễ ma ma đứng ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng của nàng, vội vàng thấp giọng gọi hoàng hậu vài tiếng, hoàng hậu mới ý thức được bản thân vừa rồi đã thất thố, vội vàng che dấu tâm tình, bất quá thần sắc dưới đáy mắt vẫn mang vẻ căm tức.
Mà lúc này Ngự Phượng Đàn đang ôm lấy Vân Khanh, nụ cười phong lưu trên mặt lúc này thay bằng biểu tình thập phần khó coi, hắn cúi đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vân Khanh, môi đỏ mím chặt.
Còn Vân Khanh lúc này ý thức đã nửa tỉnh nửa mê, thân mình cũng bởi vậy mà trở nên mềm mại vô lực, sắc mặt trước đó còn ửng hồng tràn đầy sức sống giờ cũng trở nên tái nhợt, đang dần dần chuyển sang xanh xám, ánh mắt càng thêm mông lung mơ hồ.
Ngự Phượng Đàn nhìn chằm chằm nơi bị mũi tên bắn trúng, chỗ đó vốn đỏ sẫm một màu máu tươi, lập tức đã biến thành máu đen, thời điểm máu chảy ra, còn ngửi được một mùi tanh tưởi gai mũi.
Loại tình huống này, thực rõ ràng là mũi tên đã được bôi độc dược, mà những biến hóa hiện giờ của Vân Khanh, tất nhiên là vì độc khí xâm nhập mà tạo thành.
Đôi mắt hẹp híp lại, bắn ra tia nhìn lạnh như băng, trong tay lại càng thả nhẹ sức lực, ngẩng đầu lên quét nhìn xung quanh cửa vào ngay đại sảnh lầu 3 của Lâm Giang Lâu.
Tứ hoàng tử đứng ở một bên, mắt thấy trong ánh mắt của Ngự Phượng Đàn ẩn chứ sự lo lắng và sắc lạnh, đôi mắt đen đặc của hắn cũng nhanh nhíu lại, rồi chuyển tầm mắt đến khuôn mặt Vân Khanh, trông thấy bên bả vai nàng đã bị máu nhuộm thành màu đen, gương mặt vốn thản nhiên lúc này lại lạnh lùng xám xịt, tầm mắt dán chặt trên chiếc áo choàng của Ngự Phượng Đàn, trên nền chiếc áo choàng màu trắng kia sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch, không biết như thế nào, Ngự Thần Hiên trong lòng có chút không tức giận, mở miệng nói: "Phượng Đàn, ngươi nanh buông nàng ra, đợi lát nữa ngự y sẽ đến đây."
Nghe được lời nói của con mình, hoàng hậu nghiêng đầu nhìn hắn một cái, đứa con xưa nay luôn lạnh lùng hờ hững hôm nay lại nói ra những lời quan tâm như vậy, hắn là đang lo lắng Ngự Phượng Đàn ôm một nữ nhi của thương nhân sẽ bị hủy danh dự, hay là lo sợ nữ nhi của thương nhân bị hủy danh dự? Hai giả thuyết này tuy rằng mục đích giống nhau, nhưng đối tượng quan tâm lại hoàn toàn bất đồng.
Thẩm Mậu ở lầu một cũng nghe được tin tức nữ nhi bị thương, mãi đến khi trông thấy nữ nhi được nâng xuống, lập tức xông lên phía trước, đem nàng ôm lên xe ngựa nhà mình.
Ngự Phượng Đàn vẫn đi theo trên đường, cho đến lúc đưa Vân Khanh đến phủ cửa, sau khi nhìn Thẩm Mậu, Tạ thị, Vân Khanh vào cửa, mới xoay người rời đi.
Tây ngự y kê thuốc rất có hiệu quả, đến ngày thứ ba, Vân Khanh đã tỉnh lại, ánh mắt rõ ràng, thần trí cũng minh mẫn.
Bởi vì lúc thưởng đăng(ngắm đèn) xảy ra sự cố, vốn ngày thứ sáu Minh Đế phải rời khỏi Dương Châu, nay tạm nán lại, mà Vân Khanh vừa tỉnh, Tây ngự y liền lại đây bắt mạch, khẳng định nói chỉ cần uống hết số thuốc đã sắc trong toa, liền không có việc gì.
Cho nên mỗi ngày Tạ thị đều tự mình bưng thuốc tới cho Vân Khanh uống, ngay cả Thẩm Mậu, cũng thường hay chạy đến giám sát Vân Khanh uống dược, sợ vì thế mà lưu lại di chứng gì.
Lúc này trong Nhạn các, Vân Khanh đang nằm trên giường tay cầm một quyển sách thuốc, Tạ thị và Thẩm Mậu đi đến, Phỉ Thúy phía sau trong tay bưng một chén thuốc vừa mới sắc.
Nàng lập tức thở dài một tiếng: "Cha, nương, hai người so với đồng hồ báo thức còn chuẩnc hơn a, thuốc này cho dù hai người không đưa đến, con cũng sẽ uống mà!"
Nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, Thẩm Mậu chắp tay sau lưng đi đến trước giường ngồi xuống, ánh mắt lướt qua quyển sách thuốc nói: "Con đang dưỡng bệnh, còn đọc sách làm cái gì, phải ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi mới được."
"Cha, con đã không thể xuống giường, nếu mỗi ngày còn không được nhúc nhích nằm yên trên giường, ngay cả sách đều không thể xem, chẳng phải là muốn con buồn chết sao." Vân Khanh nhăn mũi, bất mãn nói.
Tạ thị bưng thuốc lại, vừa đi vừa thổi, nhìn khuôn mặt nữ nhi vẫn tái nhợt như trước, nhíu mày nói: "Con hiện tại cũng biết nằm một chỗ khó chịu, lúc trước con dũng cảm như vậy... chắn tên, cũng không nghĩ tới một ngày này sao?"
Lúc bà nói xong câu cuối cùng, thanh âm ép tới thật thấp, suy cho cùng thì Vân Khanh lúc đó đã thay Minh Đế chắn tên, thảo dân vì thiên tử chắn tên, đó là phúc phận, phải là một người rất gan dạ, nhưng người làm mẹ như Tạ thị lại không nghĩ như vậy, nữ nhi chính là cốt nhục trong lòng bà, một mũi tên này tuy là bắn trúng người nữ nhi, nhưng cũng như bắn trúng tim bà đau đớn không kể xiết.
Tầm mắt Vân Khanh từ trên mặt Thẩm Mậu chuyển đến khuôn mặt của Tạ thị, nhẹ giọng nói: "Nữ nhi không kịp suy nghĩ đã lao ra rồi, lúc đó sao có thể nghĩ nhiều như vậy."