Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 260 : Minh Đế Phong Thưởng (2)

Ngày đăng: 11:38 30/04/20


Vân Khanh biết nàng vẫn đối với những việc triều chính không có hứng thú, nay có thể nói nhiều như vậy, khẳng định không phải là An Tri phủ nói cho nàng nghe, mà tự nàng đi hỏi.



Anh ruột của An Tri phủ chính là Ninh Quốc Công, nếu có thể liên hợp một ít quan viên đem việc này ca ngợi làm lớn một chút, đối Vân Khanh mới thật có lợi, Vân Khanh gật đầu nói: "Ân, vậy ta sẽ chờ mong ngày đó."



"Vết thương này của ngươi có thể để lại sẹo hay không, ta có mang theo năm hộp bạch ngọc cao đến cho ngươi, công dụng tốt nhất để làm mờ sẹo." An Tuyết Oánh nói xong, Đại Hàn liền từ trong túi bên người lấy ra năm cái chai màu trắng cao bằng đầu ngón tay nói: "Tiểu thư nô tì từ ngày đầu tiên nghe được tin tức, liền đi khắp nơi tìm thuốc trị sẹo, nói Thẩm tiểu thư xinh đẹp như hoa, trăm ngàn lần không thể có một tì vết nào, bạch ngọc cao này được mua từ một đại phu ở nông thôn, nghe nói là phương thuốc tổ truyền, có tiếng là rất hữu hiệu."



Lưu Thúy vội vàng nhận lấy, đưa cho Vân Khanh, Vân Khanh cầm trong tay, mở ra ngửi một chút, một mùi thuốc thơm ngát bay vào mũi nàng, nàng gật đầu nói: "Mùi rất thơm."



"Ân, ta nghe nói hoàng hậu cũng có đem thuốc trị sẹo cho ngươi, nếu dùng hết rồi, vậy liền tiếp tục dùng thứ này đi."



"Của ngài ấy là của ngài ấy, của ngươi là của ngươi, ta cũng có thể dùng." Vân Khanh cười nói, đem dược đưa cho Lưu Thúy: "Đặt chung với phương thuốc mà Tây ngự y kê với nhau đi."



Hai người còn nói thêm một chút, bởi vì thương thế của Vân Khanh còn chưa khỏi, An phu nhân ngồi một hồi, liền gọi An Tuyết Oánh trở về, Tạ thị đưa các nàng đi ra ngoài.



Vân Khanh sức khỏe vẫn còn yếu, người cũng có chút mỏi mệt, đang định nghỉ một chút, ai ngờ bên ngoài có nha hoàn truyền lời, nói biểu tiểu thư đến đây, Lưu Thúy đang hầu hạ Vân Khanh để nàng nằm xuống ngủ một chút, nghe thế nhất thời nổi giận, đang muốn từ chối, Vi Ngưng Tử đã vén rèm mà vào.



"Mấy ngày này vẫn đều muốn đến thăm biểu muội, hôm nay thấy An phu nhân các nàng đều đến đây, lường trước biểu muội tinh thần tốt một chút, hiện tại nhìn đến, quả nhiên so với trước kia tốt hơn nhiều." Vi Ngưng Tử sau khi tiến vào, bị Lưu Thúy hung hăng nhìn chằm chằm, nhìn đến Vi Ngưng Tử cũng có chút khó chịu rồi.



Nàng ta nói lời này có thể người khác không biết, nhưng các nha hoàn trong Nhạn các lại hiểu rất rõ, Vân Khanh sau khi bị thương nằm trên giường, Vi Ngưng Từ liền vẫn muốn lại đây biểu đạt sự quan tâm, nhưng Vân Khanh lần nào cũng căn dặn rõ, nói rằng tinh thần nàng không tốt, không muốn gặp nàng ta, hôm nay vừa khéo An phu nhân mới vừa đi ra, nếu nói Vân Khanh tinh thần không tốt không muốn gặp người, cũng không hay lắm, cho nên nha hoàn mới tiến vào thông báo một tiếng.



Ai ngờ, thông báo vẫn còn chưa có sự chấp thuận, Vi Ngưng Tử liền tự mình vào xông được.




"Em nói là bả vai, nào có người không có việc gì lại tới chạm vào vai ta, thay quần áo cho ta đi." Vân Khanh thản nhiên nói xong, nhưng Lưu Thúy có thể từ trongmắt nàng nhìn ra nàng quyết định rồi, có nói thêm nữa cũng vô ích.



Đợi mang vào đôi giày nhỏ màu vàng có thêu hoa văn màu đỏ, khoác thêm áo choàng lông chim màu đỏ như gấm, toàn thân phủ kín đến một ngọn gió cũng không lọt, Lưu Thúy mới đi theo Vân Khanh ra cửa, đi về phía viện của Tạ thị.



Đến sân Tạ thị, Vân Khanh nhõng nhẽo một hồi, làm nũng đến đủ kiểu, rốt cục cũng khiến Tạ thị đồng ý cho nàng ra ngoài đi dạo, nhưng không cho phép xuống xe ngựa, chỉ ở trên đường chuyển hai vòng liền phải trở về.



Vân Khanh đương nhiên đáp ứng, mang theo Lưu Thúy và Thanh Liên, ra cửa Thuỳ Hoa, ngồi trên xe ngựa chạy ra đường lsown.



Thời tiết rét lạnh, người đi đường cũng không nhiều lắm, ngẫu nhiên nhìn đến cửa hàng trước mặt có vài ba khách hàng đang mua đồ, bởi vì hiện tại thời tiết rất tốt, ngược lại cũng không có vẻ quálạnh lẽo.



Vân Khanh lần này ra ngoài, trừ việc muốn giải sầu, còn muốn mua vài quyển sách trở về xem, trong khoảng thời gian này, ở nhà, trừ đa số những cuốn y dược, còn lại nàng đều đã xem qua, muốn mua vài quyển mới.



Vì thế Lưu Thúy liền cho xa phu chạy xe vào cửa Vô Nhai thư cục, giúp Vân Khanh mang mũ sa đã chuẩn bị sẵn, mới đỡ nàng xuống xe.



Nữ tử Đại Ung tuy rằng chủ yếu ở trong nhà, nhưng cũng không mù quáng bắt các tiểu thư khuê các phải giấu mặt suốt, nên loại mũ sa này, cũng không nhất định phải đội, Vân Khanh bình thường cũng không hay mang, nhưng vì chuyện cứu giá mà nay nàng đã trở thành người nổi tiếng của Dương Châu, vì không muốn rước lấy phiền toái, nàng vẫn nên đeo thì tốt hơn.



Khi vào thư cục, người bên trong cũng không nhiều, từng dãy sách được xếp rất chỉnh tề, phân ra từng loại sách, Vân Khanh dựa theo dấu hiệu trên sách, đi đến dãy sách lịch sử mà mình thích, liền nhìn thấy một quyển 《 Lục quốc thiên hạ dã sử chí》, trong mắt sáng lên.



Tần Thiên đại lục từng chia thiên hạ làm sáu phần, là Càng Đế khai quốc thống nhất thiên hạ, mới có thể có một Đại Ung cường thịnh như hôm nay, nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì, sách sử về sáu nước trước kia rất ít, nếu có cũng đều là chính sử, Vân Khanh vẫn luôn muốn nhìn xem dã sử thì nội dung ra sao, hôm nay vừa nhìn thấy liền muốn đi lấy, ai ngờ nàng còn chưa chìa tay ra lấy, ở phía bên kia giá sách, bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, đem quyển sách kia rút đi.