Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 263 : Đấu Trí Trong Xe Ngựa (1)

Ngày đăng: 11:38 30/04/20


Lão Hải lập tức ở bên ngoài tiếp lời nói: "Tiểu thư, nơi này có người của quan phủ, đang dựng rào cản, điều tra từng chiếc xe ngựa trên đường!"



Vân Khanh xốc màn xe lên đưa mắt ra bên ngoài, nhìn về phía tiệm bán mỹ phẩm nằm trên đường hướng ra cửa nam thành Dương Châu, lúc này đã dựng lên chướng ngại vật, đám người mặc trang phục quan binh đang kiểm tra từng chiếc xe ngựa đi qua.



Xem ra quan binh đang kiểm tra gắt gao từng người một, mặc kệ bên trong có phải là nữ quyến hay không, đều phải xốc lên xem xét một phen, hiển nhiên muốn tìm cho được tên trọng phạm.



"Ngươi lại đem phiền phức tới cho ta." Vân Khanh buông màn xe, quay đầu nhìn nam nhân mang mặt nạ bạc vẫn như cũ thản nhiên nằm trong xe, trong giọng nói lãnh ý nhàn nhạt.



Nam nhân mặt nạ bạc cũng xốc lên màn xe gần phía hắn đưa nhìn ra ngoài, híp mắt trầm ngâm một hồi rồi nói: "Hắn thật đúng là không biết xấu hổ, lại dám phong tỏa cổng thành để tìm ta."



Nam nhân mặt nạ bạc dường như đang tự nói một mình, Vân Khanh loáng thoáng nghe được một chút nội dung trong đó, xem ra đám quan binh kia thật sự vì hắn mà tới, người này rốt cuộc đã làm ra chuyện gì?



Trong lúc nàng trầm tư suy nghĩ, nam nhân mặt nạ bạc quay đầu nói với nàng: "Nói xe ngựa quay đầu lại, chuyển hướng sang con đường khác, chỉ cần không đi về bên kia, sẽ không có chuyện gì."



Vân Khanh suy nghĩ, xác thực cũng chỉ có như thế, may mắn là tính tình Lão Hải cẩn thận, cách nơi dựng rào cản một trăm thước liền ngừng lại, cũng có đường sống để quay lại, vì thế vội vàng nói: "Lão Hải, đi xuyên qua ngõ nhỏ phía bên trái kia đi."



Lão Hải vẫn đang chờ Vân Khanh phân phó, hắn cũng không muốn chạm mặt đám quan binh này, tiểu thư nhà mình nếu bị đám quan binh thô lỗ này xốc màn xe trước mặt dân chúng, thật sự rất khó coi, liền ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị giơ roi.



Đúng lúc này, nam nhân mặt nạ bạc đột nhiên hô: "Không tốt, đã có người nhìn thấy xe ngựa của chúng ta, nếu đột nhiên quay đầu ngược lại dễ dàng bại lộ!"



Vân Khanh tiến lại gần cửa sổ quan sát, xác thực có hai ba quan binh đang cưỡi ngựa về phía này, xem tư thế kia, tựa hồ là đang đánh giá xe ngựa của nàng, đang suy xét có muốn tiến lại kiểm tra hay không rồi.



Nàng lập tức xoay lại đây nói: "Nếu không đi, bọn họ sẽ lại đây kiểm tra."



"Bọn họ muốn lại đây." Nam nhân mặt nạ bạc thả tay buông màn xe xuống, trong đôi mắt chứa hàn ý dày đặc, Vân Khanh biết cỗ hàn ý này không phải đối với nàng, mà là đối với đám người bên ngoài kia.



"Lão Hải, đừng đi, đem xe dừng ở ven đường đi!" Vân Khanh đưa ra phán đoán, theo tình huống hiện tại, nếu rời đi sẽ làm cho những người đó càng thêm nghi ngờ, không bằng ngừng ở bên cạnh, hào phóng tự nhiên một chút.



Vân Khanh nhanh chóng đảo mắt nhìn nội thất bài trí bên trong xe ngựa, xe ngựa rộng lớn ở giữa chỉ đặt một cái bàn trà, hai bên là nhuyễn tháp, bốn phía đều được gấm vóc vây quanh, trong lò tản ra mùi hương nhàn nhạt, trong một góc nhỏ đặt mấy quyển sách vừa mới mua, căn bản không có chỗ để ẩn thân.



"Ngươi nhanh chạy ra ngoài đi!" Vân Khanh chuyển mắt về phía nam nhân mặt nạ bạc, hai tròng mắt lộ ra sát ý chợt lóe rồi biến mất, nếu như điều tra được trong xe ngựa của mình có thích khách, ngược lại nàng cũng sẽ bị liên lụy.



Nam nhân mặt nạ bạc nhìn đôi mắt của nàng, khóe miệng hiện lên một tia cười khổ, trừ bỏ người Thẩm gia, đại khái những người khác trong mắt nàng cũng không có gì khác nhau, bất quá hiện tại cũng không phải lúc bi xuân thương thu, hắn lắc đầu nói: "Đi không được, một người từ bên trong thoát ra, bọn họ sao lại nhìn không thấy!"



Vân Khanh đáy lòng gấp gáp, những trong đầu cũng không rối loạn, nàng nhìn thoáng qua Lưu Thúy nằm ở một bên tựa như đang ngủ say, nôn nóng nói: "Ngươi mau giải huyệt đạo cho nàng."
Nàng siết chặt nắm tay, cố gắng bình tĩnh trấn định đối diện hắn, mặc kệ nàng có bao nhiêu kiên cường, cùng một vị hoàng tử giằng co như vậy, vẫn cần dũng khí cùng tâm lực rất lớn.



Phó binh phái người ở sau thùng xe lục soát, sau đó bẩm báo nói: "Tứ hoàng tử, phía sau toa xe cũng không phát hiện ra tung tích thích khách."



Nghe vậy, Ngự Thần Hiên hơi nhíu mi, quay đầu hỏi: "Đã xem xét kỹ chưa?"



"Bẩm tứ hoàng tử, vi thần đã cẩn thận kiểm quá, quả thật không có người." Phó binh đã tự mình kiểm tra một lần, dù sao cũng là ám sát thích khách hoàng tử, nếu dễ dàng buông tha, hắn cũng không được yên thân.



Ngự Thần Hiên nhìn xuống thiếu nữ bình tĩnh trấn định đến lạ thường, hắn có một loại cảm giác, thích khách đã trốn trong xe ngựa của nàng, nhưng xe ngựa chỉ có không gian như thế, trong xe cũng không có, thùng xe bên dưới cũng không có, toa xe thì hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy tất cả, lại không có gì.



Chẳng lẽ trực giác của hắn sai?



Lúc này đây, tứ hoàng tử ngay cả hai chữ "Đi thôi" đều không nói, lạnh lùng nhìn quét qua Vân Khanh, lôi kéo ngựa, quay đầu rời đi, hắn vừa rời đi, hai tên phó binh cũng lập tức lên ngựa, một đội binh lính đi theo phía sau.



Mà Vân Khanh đợi cho bọn họ đi cách được một khoảng xa, mới lên xe ngựa, một tay kéo rèm cửa xuống, trong lòng nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống đệm, bưng nước trà trên bàn lên, uống một hớp lớn.



"Tiểu thư, vừa rồi muốn hù chết nô tỳ." Lúc màn xe vừa buông xuống, Lưu Thúy liền chui ra từ trong chăn, lô ra khuôn mặt tròn tròn sợ tới mức tái nhợt, giọng nói vẫn còn hơi run run, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ.



"Không có việc gì, không lục soát thì tốt rồi." Vân Khanh đặt chén trà xuống, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, thấy những người đó đã đi xa, không có dấu hiệu quay trở lại, mới thở phào một tiếng, hai bàn tay nắm chặt mới buông lỏng thả ra, lại cảm giác lòng bàn tay hơi nhói đau, giơ lên xem, nguyên lai lòng bàn tay bị nàng khẩn trương nắm chặt ấn vào vài dấu móng tay, có thể thấy được vừa rồi nàng có bao nhiêu sao khẩn trương.



Ngự Thần Hiên quả thật là một người lợi hại, nàng vừa rồi cố ý bảo Lưu Thúy đóng giả bị bệnh, muốn đem toàn bộ lực chú ý của những người này dẫn vào trong xe, dù sao chỉ là một nha hoàn bất ngờ ngã bệnh, giấu ở trong chăn, lại không chịu lộ mặt ra, thấy thế nào cũng đều có điểm khả nghi, hơn nữa nàng vừa rồi viện đủ lý do ngăn chặn, mặc cho ai đều cũng cảm thấy giấu đầu hở đuôi.



Người bình thường có lẽ khi nhìn thấy người dưới chăn là Lưu Thúy, sẽ cảm thấy thích khách thật sự không có trên xư ngựa, nhưng cố tình tứ hoàng tử hắn không như vậy, hắn thế mà lại có thể nghĩ đến chỗ cất đồ bên dưới xa ngựa cũng có thể giấu người, việc này nói lên hắn là một người tâm kế rất sâu, nếu mọi việc bị hắn phát hiện, chỉ sợ cùng nàng tráng không khỏi quan hệ, hết thảy đều sẽ diễn ra theo chiều hướn xấu.



Cũng may nam nhân mặt nạ bạc từng đề nghị, lại cảm thấy xe ngựa là chỗ rất dễ khiến người khác chú ý, không thể ẩn thân, thay đổi một chỗ khác, nếu không, hôm nay chắc chắn sẽ bị người tóm gọn.



Chính là nam nhân mặt nạ bạc kia có thể nghĩ đến ra chỗ ẩn mình thích hợp tới như vậy, thật sự là một người nhanh trí, bất quá hắn cũng đem lại phiền phức lớn như thế cho nàng, làm nàng sợ tới mức lạnh cả người, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, người này không thu phục không được.



Nhớ tới vừa rồi ánh mắt Ngự Thần Hiên nhìn nàng, bên trong tựa hồ hàm chứa tức giận, đối mặt với loại này ánh mắt, trong lòng Vân Khanh hơi nghi ngờ, đời này, nàng tựa hồ chưa từng chọc tới tứ hoàng tử, vì sao hắn lại tức giận nàng như vậy, nàng đã đắc tội hắn khi nào. Đời này nàng không hề giẫm lên vết xe đổ, nàng đã cố gắng tránh đi xung đột trực diện với hắn.



Bất quá, e rằng nàng không biết vì sao, nam nhân mặt nạ bạc đi ám sát tứ hoàng tử, còn hiểu biết rất rõ về tứ hoàng tử, chẳng lẽ hắn biết?



Vì thế Vân Khanh lạnh giọng khinh hô: "Ngươi xuất hiện đi!"