Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 269 : Trở Mặt Quyết Liệt (2)
Ngày đăng: 11:38 30/04/20
Thẩm Mậu vẻ mặt xanh mét, gắt gao nhìn chằm chằm Vi Ngưng Tử, nhìn khuôn mặt của nàng ta, chỉ cảm thấy ghê tởm, chán ghét, oán hận, cùng Tạ Tố Linh xinh đẹp, nhu nhược như nhau, lúc đầu nhìn vào, luôn khiến cho người ta nhịn không được mà tỏ vẻ thương tiếc, nhưng con mắt kia lại như độc xà, vô luận như thế nào, cũng không thể biến sự độc ác kia thành tốt đẹp, thành ấm áp.
"Ông đánh ta? Vừa rồi ta nói đều là chân tướng của sự thật!"
"Chân tướng? Cái gọi là chân tướng đích thực không có ai so với ta rõ ràng hơn rồi!" Lão phu nhân được Bích Lăng cùng Bích Bình đỡ đi đến trước mặt mọi người, ngữ khí run run nói: "Lúc trước Lão thái gia hướng Tạ gia cầu hôn, thật sự là đề cập đến nương ngươi, bởi vì Thẩm gia ta chỉ là một thương nhân, mà Tạ lão thái gia là một thế hệ danh nho, Lão thái gia không dám hy vọng xa vời là có thể cưới được đích nữ, thầm nghĩ cưới được thứ nữ cũng đã tốt lắm rồi."
"Nhưng sau khi Lão thái gia đến Tạ gia nói ra ý định muốn cầu hôn, vốn Tạ lão thái gia đã đáp ứng rồi, chỉ chờ định ngày lành liền chuẩn bị thành thân. Nhưng vừa lúc đó, nương ngươi thế nhưng lại thông đồng với công tử Vi gia, cũng chính là cha ngươi."
"Công tử Vi gia vốn đã ước định từ nhỏ với Tạ gia, lấy Vi gia là dòng dõi thư hương thế gia, cùng Tạ gia xem như môn đăng hộ đối, tất nhiên là định đích nữ, mà nương ngươi, ghét bỏ Thẩm gia ta là một thương hộ, suốt đêm liền thông đồng với Vi công tử lúc ấy đang qua đêm ở Tạ gia, hai người sau khi gây ầm ĩ một trận, Tạ lão thái gia không có cách nào, vì mặt mũi hai nhà, chỉ có thể đem thứ nữ là nương ngươi gả đến Vi gia, mà Tạ lão thái gia lại từng đồng ý người ta, không thể hủy hôn ước với Thẩm gia, liền đem đích nữ của mình gả đến Thẩm gia ta, cũng chính là con dâu hôm nay của ta, Tạ Văn Uyên!"
Cũng vì nguyên nhân này, mà Tạ Tố Linh gả đến Vi gia bị người xem nhẹ, hơn nữa làm việc keo kiệt ích kỷ, càng đắc tội với nhiều người, khiến người xung quanh không ưa thích, cho nên sau khi Vi công tử qua đời, lúc bị người khác bức bách thì không có một người nào của Vi gia nguyện ý chìa tay giúp đỡ.
Vi Ngưng Tử bụm gò má, vẻ mặt kinh hãi, đôi mắt đỏ ngầu, không thể tin lắc đầu: "Không phải, nương không phải nói với ta như vậy, không phải nói với ta như vậy!"
"Tạ Tố Linh kia vì tư lợi, bà ta nói như thế chỉ muốn được lợi cho bản thân, ngươi tin lời bà ta nói mới là sai lầm!" Thẩm Mậu đối với Vi Ngưng Tử không có nửa điểm thương hại, lạnh giọng nói.
Vi Ngưng Tử ngẩn người, hai năm nay, nàng ta đều bị nương lừa gạt, nàng ta không tin, không tin, nàng ta ngẩng đầu lên, chỉ vào Tạ thị nói: "Ông bị nữ nhân này mê hoặc rồi, lúc trước người muốn gả cho ông rõ ràng là mẹ ta! Rõ ràng ta mới là nữ nhi của ông!"
"Ta đánh ngươi là muốn nói cho ngươi biết, ngươi cùng ngươi nương giống nhau, ác độc ích kỷ, không biết tốt xấu! Trừ lòng dạ ghen tị, các ngươi cái gì đều không có! Ngươi và Vân Khanh căn bản là không thể so sánh, ta cũng không có khả năng sẽ có một nữ nhi như ngươi!"
Thẩm Mậu đã sớm nhìn thấu bộ mặt của Tạ di và Vi Ngưng Tử, chẳng qua vì nghĩ cho Tạ thị, cũng vì cảm kích ân tình của cha vợ năm xưa, Tạ Tố Linh dầu gì cũng là nữ nhi của ông, mới khách khí một chút, chuyện vừa phát sinh khi nãy, trên đường tới hậu viện hắn đã nghe hết, trong lòng liền không còn một tia tình cảm nào nữa.
"Ta làm sao không thể cùng nàng so sánh, ta có điểm nào thua kém nàng!" Vi Ngưng Tử từ trên mặt đất đứng lên, cắn răng căm tức nhìn Vân Khanh, ngón tay hận không thể lập tức đi lên bóp nát Vân Khanh.
Vân Khanh mới vừa rồi cũng là lần đầu tiên nghe được chuyện năm xưa của cha mẹ, khó trách lúc ấy khi Tạ di đi câu dẫn cha, nương lại có dáng vẻ thập phần trầm ổn trấn định, một người nam nhân bị một nữ nhân ghét bỏ, tự nhiên trong lòng sẽ ghi hận, hơn nữa phụ thân đối với Tạ di vốn là không có cảm tình, chỉ có thể càng sinh ra chán ghét.
Chẳng qua, cái kịch bản mà Tạ di tự mình biên soạn kia, ngược lại thật ra rất đáng thương khiến người người cảm động a.
Vân Khanh mỉm cười, đáy mắt khó nén trào phúng: "Vi Ngưng Tử, ngươi hôm nay trước mặt mọi người nhục mạ mẹ ta, sau lưng nguyền rủa tổ mẫu ta, cha mẹ, đệ đệ ta, ta mặc kệ ngươi tốt hơn ta, hay là kém hơn ta, ta chỉ muốn nói, ngươi có biết chuyện ngươi làm là chuyện gì?"
"Không phải là cùng Thẩm gia các ngươi hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ sao, có thân thích như các ngươi, không cần cũng được!" Đã đem mối liên kết duy nhất này cắt đứt, Vi Ngưng Tử căn bản là không cần nữa liền cười lạnh đứng lên, hoàn toàn không còn dáng vẻ nhu nhược ngày thường của nàng ta.
Đúng lúc, Tập thị tham gia yến tiệc của hoàng hậu, Chương Lạc lại phát sinh ra chuyện mất mặt như vậy, Tập thị mắt thấy sự sủng ái của mình bị tân dâng tiểu thiếp giành đi hơn phân nửa, nữ nhi lại tạo ra gièm pha đến mức này, Toánh Xuyên hầu càng tỏ ra không vui, nay Chương lão thái quân của Toánh Xuyên Hầu phủ đang thu xếp tìm tân nương tử, thường xuyên có phu nhân mang theo nữ nhi ra ra vào vào.
Mẹ ruột còn chưa chết, mà đã bắt đầu tìm người thay thế vị trí của bà, dù là ai nhìn đến trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
"Nước xa không cứu được lửa gần, không biết về sau sẽ thành như thế nào, nhưng mà, sức khỏe của mẫu thân ta nay đã quá suy sụp, tuy rằng ta không muốn thừa nhận, cũng chỉ có thể đối mặt, chỉ hy vọng, đến lúc đó cưới được người lợi hại, hung hăng trừng trị nữ nhân đó!" Chương Huỳnh hung hăng nói.
Từ trong lời nói của nàng, có thể nghe ra oán hận ngập trời đối với Tập thị, Vân Khanh cười nói: "Kế mẫu quá lợi hại, chỉ sợ cả ngươi cũng chịu không nổi."
Kế mẫu vào cửa, nếu sinh hạ đứa nhỏ, con trai thì không nói, mẫu thân của Chương Huỳnh cũng không có sinh hạ nhi tử, vị trí con trai trưởng là không ai có thể giành, nếu như sinh nữ nhi, đụng phải người lòng dạ hẹp hòi, chịu không nổi vị trí đích trưởng nữ bị chiếm, người như thế tuy không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không có.
"Ngươi nghĩ rằng ta thích kế mẫu sao, cho dù là người không lợi hại, ta cũng không thích, nhưng mẹ ta bây giờ, cũng không đối phó được nữ nhân đó, ả thông phòng Dương Châu kia mặc dù tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là một kỹ nữ, trên danh phận vẫn thua kém một bậc, chờ nữ nhân đó phục hồi tinh thần lại, rồi sẽ quay lại đối phó ta mà thôi, ngươi không biết, nửa năm trước, ta mỗi ngày ngủ đều ngủ không ngon, đồ vật nàng ta đưa tới, ta căn bản là không dám ăn, càng miễn bàn vì không muốn khiến cho phụ thân chán ghét ta, ta ở trước mặt hắn làm ra dáng vẻ vô cùng nhường nhịn......"
Chương Huỳnh nói xong, nước mắt lã chã tuôn rơi, nức nở nói: "Nhưng ta chỉ có thể làm thế, nếu cha không thích ta, hạ nhân trong phủ liền càng không có người để mắt đến ta, nương vẫn nằm trên giường sẽ càng thương tâm hơn, bà vừa thương tâm, bệnh liền càng khó chuyển biến tốt, cho nên ta trăm phương nghìn kế tạo ra dáng vẻ nhu thuận nhường nhịn, ở ngoài mặt cùng Chương Lạc như một cặp tỷ muội tốt......"
Chương Huỳnh cầm khăn lau nước mắt, Vân Khanh yên lặng nghe nàng nói, dáng vẻ trước kia của Chương Huỳnh với tình trạng của nàng bây giờ, có thể trong những người ngoài cuộc, nàng là người rõ ràng nhất, con người trên đời, có rất nhiều chuyện không phải do mình khống chế.
Nói được một lúc, Chương Huỳnh mới ngừng rơi lệ, có chút ngượng ngùng nói: "Ta rất ít khóc, không biết tại sao, ở trước mặt ngươi luôn nhịn không được......"
"Khóc được thì tốt rồi, nhưng mà ánh mắt của ngươi, nên chú ý một chút." Vân Khanh nói, tùy tay cầm một chiếc gương tròn cho nàng xem.
"Ai nha, nếu trở về để bọn họ thấy được, nhất định sẽ nói xấu sau lưng ta." Chương Huỳnh cầm khăn đè lại mắt, muốn che giấu đôi mắt khóc đến sưng đỏ.
"Được rồi, để ta dạy cho ngươi, đem lá trà đổ ra, dùng khăn bao lại......" Vân Khanh nhẹ giọng chỉ.
......
Đến chạng vạng, cửa lớn Thẩm gia mở ra, đầu tiên là vài nha hoàn cúi đầu đi ra, sau đó mười mấy bao nải liên tiếp từ bên trong bị ném ra đất, sau đó là một người toàn thân đầy máu, liền cả cái cáng khiêng nàng ta, cũng bị ném ra từ bên trong, quăng ra khỏi phạm vi của Thẩm phủ.(không cần nói cũng biết là ai)
Trên nền tuyết mỏng, một đôi giày màu đen đột nhiên đứng ở trước khuôn mặt đen tím của Vi Ngưng Tử.