Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 271 : Tình Địch Nơi Bến Tàu (2)
Ngày đăng: 11:38 30/04/20
Thu Vân nhìn dáng ăn của muội muội mình, lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nương cho là mình đến Thẩm phủ làm di nương, chính là chủ tử lớn nhất sao, hôm qua mang theo muội muội tới cửa, nói muốn cho đi theo đến kinh thành tìm người phú quý gả cho, nếu nói trước kia nàng ta không biết, nay nàng ta sao còn không rõ, nàng ta ở Thẩm phủ mặc dù là di nương, nhưng phu nhân là chủ tử, lão gia là chủ tử, tiểu thư cũng là chủ tử, nàng ta nói dễ nghe một chút cũng coi như là nửa chủ tử, kỳ thật cái gì cũng không phải, từ sau chuyện của Vi Ngưng Tử cùng Tạ di, Thẩm phủ một mực không cho phép thân thích ở nhờ, ở trọ, những người tới cửa muốn lấy tiền liền bị sắp xếp đến khách điếm ở bên ngoài.
Bởi vì lại sợ loại người như vậy đến, không phải lén leo lên giường, thì chính là hạ độc, hãm hại.
Nhưng nói là nói như vậy, nàng ta cũng không thể cùng muội muội còn chưa xuất giá kể hết mọi chuyển ra, nhưng mà muội muội của mình cũng không ngốc, ít nhất vừa rồi ở trước mặt Tạ thị không có ngu ngốc mà nói toẹt ra, nhắm mắt đi theo người tỷ tỷ này, mới rụt rè giữ ý như vậy, rốt cuộc cũng chưa khiến cho mình mất mặt.
Nàng ta khuyên nhủ: "Bởi vì muội là người ngoài, Thẩm phủ không như nhà chúng ta, trước kia là thương hộ quy củ cũng không so với các quý phủ nhà cao cửa rộng bình thường ít hơn bao nhiêu, nay thăng lên bá tước, quy củ càng nhiều, người ngoài không thể tới ở nhờ trong Thẩm phủ."
"Cái gì mà người ngoài, tỷ là di nương của Thẩm gia, ta là muội muội của tỷ, là thân thích của Thẩm phủ!" Thu Thủy trừng mắt nhìn Thu di nương, vừa ăn đồ vừa nói: “Tỷ là cố ý, tỷ thấy nương đối với ta tốt hơn tỷ! Ta muốn đi nói cho nương!"
Thu di nương xem bộ dáng của nàng ta, vốn đáy lòng còn có chút phiền muộn, lâu như vậy bụng nàng vẫn không có động tĩnh, tâm tình nàng cũng đã không tốt, lúc này lại có Thu Thủy đến bên người nàng quấy rồi làm phiền, một chút cũng không thông cảm nàng, hơn nữa mấy ngày này nàng cũng bề bộn nhiều việc, liền phủi tay nói: "Muội đi đi, muội đi nói đi, cùng lắm thì nương mắng ta một trận, ta lúc trước còn chưa bị bà ta mắng đủ sao? Chờ mắng xong, bà cũng vừa hay dẫn muội rời đi, miễn cho muội ở lại Thẩm gia làm nha hoàn!"
Đây là lời nói năm đó khi nàng vào Thẩm phủ làm di nương, bị nương trách mắng đã lâu, sau lại thấy nàng gả cho Thẩm gia, có thể mang đến lợi ích tiền tài cho nhà mẹ đẻ, mới không dám mắng nữa, hiện tại nghe được Thẩm Mậu thăng chức bá tước, tự nhiên càng không dám mắng, hôm qua còn ra vẻ khen nàng có ánh mắt lâu dài, gả lần hai cũng có thể gả đến nhà bá tước!
Đối với nương nàng không muốn nói thêm cái gì, về phần muội muội thì nàng thực tình muốn mượn danh tiếng Thẩm gia, tìm cho muội ấy một cuộc hôn nhân tốt.
Vừa nghe tỷ tỷ muốn đem mình đuổi về, Thu Thủy vừa tới hai ngày đã được ăn thiệt nhiều thứ mà ở bên ngoài chưa từng ăn qua liền dịu giọng, tròng mắt đảo quanh vài vòng, dùng sức lắc đầu nói: "Ta không đi, tỷ chính là muốn đuổi ta đi, ta mới không ngốc như vậy! Nơi này có đồ ăn ngon, có đồ tốt mặc, ta mới không đi, không đi!"
Thu di nương vừa thấy nàng tính tình như con nít, cười lên: "Muội nha! Không đi liền ở lại đây, tỷ tỷ còn có thể đối với muội không tốt sao!"
Bến cảng cách Thiên Việt còn một khoảng đường, sau khi rời thuyền, còn phải ngồi xe ngựa dọc theo quan đạo mới có thể chân chính tới kinh thành, cho nên trên bến tàu có rất nhiều cỗ kiệu và xe ngựa dừng lại để đón người hoặc tiễn người, đón người, tiễn người, chuyển hàng hóa cùng nhau xảy ra, nên trên bến tàu chen chúc chật chội.
Lưu Thúy và Thanh Liên đi bên cạnh Vân Khanh, phòng ngừa những người khác đụng trúng nàng, Vấn nhi ở phía sau che ô, để tránh tuyết rơi xuống đầu Vân Khanh, Tạ thị ở một gian thuyền khác đi ra boong tàu, Phỉ Thúy và Hổ phách dìu bà xuống.
Thẩm Mậu đi cùng lão phu nhân, để Mộc quản gia mang theo Vân Khanh cùng Tạ thị đi đến chỗ kiệu phu nhà mình, nha hoàn và ma ma quản sự ngăn cản những người có thể va chạm với bọn họ.
Vân Khanh đi về phía bờ, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn chung quanh một cái, lúc trước Ngự Phượng Đàn có nói nàng năm nay nhất định sẽ đến kinh thành, hắn chắc chắn sẽ đến bến cảng đón nàng.
Tuy rằng biết hắn biết trước chuyện phong thưởng là việc thật bình thường, nhưng câu sau của hắn nói là nhất định sẽ đến cảng tới đón nàng, vốn nàng cũng không để ở trong lòng, nhưng đến bến cảng, không biết như thế nào liền nhớ lại đôi phượng mâu trong vắt của người kia, ma xui quỷ khiến nàng liếc mắt nhìn xung quanh.
Lại không nghĩ rằng thực sự thấy được thân ảnh màu trắng kia, mặc dù cách xa một khoảng, nhưng cả người người kia đều là trường bào tay áo dài màu trắng, bên hông giắt miếng ngọc lục bích, ngồi trên lưng con ngựa khỏe mạnh màu xích đỏ, dáng người thập phần cao quý.
Tuy rằng trong biển tuyết mênh mông, khuôn mặt hắn nhìn không rõ lắm, nhưng đôi mắt kia ở trong gió tuyết đặc biệt liễm diễm sáng lạn, giống như tuyết rơi đến thân của hắn, đều biến thành không khí, bốc hơi biến mất, chỉ còn hắn đứng giữa một mảnh tuyết trắng, chiếu sáng cả khu bến tàu.
Không hiểu sao Vân Khanh cảm thấy lòng mình nhảy dựng, khóe miệng kìm không được có chút ý cười.
Ai ngờ, ý cười này còn chưa từ nội tâm hiện lên khóe miệng, chợt nghe thấy ở phía sau có tiếng nói xa lạ đang kêu lên: "Tiểu thư, người xem, Cẩn Vương thế tử quả nhiên đã tới đón người kìa......"