Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 292 : Nụ Hôn Cường Hãn (1)
Ngày đăng: 11:38 30/04/20
Thu di nương sau khi tìm được Thu Thủy trở về, liền mang Thu Thủy đến chỗ Vân Khanh nhận lỗi, Vân Khanh chẳng qua chỉ nở nụ cười, khoát tay áo, rộng lượng khoan dung, khiến Thu di nương luôn căng thẳng thấp thỏm trong lòng cũng được thả lỏng
Lưu Thúy đợi hai thân ảnh hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt mới mở miệng nói: "Tiểu thư, Thu Thủy kia rất không hiểu quy củ, người cứ bỏ qua cho nàng ta như vậy, sau này không biết có thể gây ra họa gì nữa."
Vân Khanh ngồi trên giường nhỏ, chậm rãi nói: "Nàng ta không gây ra việc gì nổi đâu."
Thanh âm của nàng ngân nga từ tốn, đáy mắt hàm chứa châm chọc, không biết là đối với ai, nhưng Lưu Thúy cũng hiểu được ý của Vân Khanh, nhếch miệng cười nói: "Tiểu thư hiện tại càng ngày càng khiến cho nô tỳ khó đoán lòng được rồi, nhưng mà Thu Thủy này thật đúng là không thể tạo ra mưa to gió lớn được."
Thu di nương mấy ngày gần đây khẩu vị không được tốt, chỉ nghĩ là do sự thay đổi khí hậu nên cũng không để ý lắm, gọi Phong nhi đi phòng bếp mang chút cháo trắng lại đây, ăn được một ngụm, trong bụng nháo lên một trận rồi lại phun ra, Phong nhi ở một bên cầm khăn cho nàng ta lau miệng, như có chuyện muốn nói lại thôi lại nhìn Thu di nương vài lần.
"Sao vậy, có chuyện gì cứ nói đi." Đem khăn đưa cho Phong nhi, Thu di nương cau mày, mở miệng nói.
"Di nương, lần tới tháng gần đây nhất của người là từ khi nào?"
Câu hỏi của Phong nhi khiến động tác của Thu di nương dừng lại, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, đúng lí ra mấy ngày trước thì mình sẽ tới tháng, nhưng cho tới hôm nay cũng chưa đến, hơn nữa nàng ta gần đây không thèm ăn, vừa ăn vào một chút là nôn......
Việc này, việc này, Thu di nương đáy mắt lộ ra kinh hỉ, nghiêng đầu nhìn Phong nhi, Phong nhi cũng là vẻ mặt cao hứng nói: "Di nương, lần tới tháng của người đã bị trễ vài ngày, nô tỳ thấy thì chắc là người đã có rồi."
Một bàn tay đặt lên bụng, khóe môi của Thu di nương bất giác hơi hơi nhếch lên, nàng ta chờ đợi lâu như vậy, rốt cục cũng đã mang thai rồi.
Phong nhi cũng mang sắc mặt vui mừng, cầm khăn liền muốn đi ra ngoài: "Di nương, để nô tỳ đi nói cho lão gia biết."
Để đứa nhỏ trong bụng không có ca ca.
Những lời này chợt nghe có chút không hợp lý, nhưng Thu di nương vừa nghe cũng hiểu được, nàng ta đầu tiên là ngồi xuống nhìn bên ngoài một chút, sau đó trừng mắt Thu Thủy nói: "Muội không nên nói lung tung, cẩn thận để cho người ta nghe được sẽ lập tức đuổi muội ra ngoài!"
Thu Thủy không cam lòng bĩu môi, xem thường nói: "Không nói thì không nói, muội đi ra ngoài dạo đây."
"Muội lại đi ra ngoài làm cái gì?" Hai ngày nay Thu Thủy thường xuyên tìm cớ ra phủ, Thu di nương không nhịn được hỏi.
"Đi trên đường dạo một chút, cả ngày ở trong phủ, buồn muốn chết!" Thu Thủy không kiên nhẫn nói.
Thu di nương nhìn nàng ta một chút, dù sao chỉ là ở ngoài phủ đi dạo một chút, cũng không phải vấn đề lớn, liền không nói tiếp nữa, cho Thu Thủy đi ra ngoài, mà chính mình, thì ở trong phòng trầm tư.
Câu nói của Thu Thủy mới vừa rồi quả thật rất lớn mật, thực mạo hiểm, nhưng mà sức dụ hoặc cũng thật sự rất mạnh......
Bởi vì trật chân, Vân Khanh đã nhiều ngày đều ở trong viện không xuất môn, trừ bỏ đi tới chỗ Tạ thị cùng lão phu nhân thỉnh an, ngay cả ngoại viện cũng không đi qua, bởi vì trong hoàng cung đưa đến bái thiếp, thông báo rằng ở trong cung tổ chức Trạng Nguyên yến, mà An Bá phủ cũng được mời tới tham dự sự kiện này.
Đến đưa bái thiếp là Tứ hoàng tử, Thẩm Mậu lập tức đi ra đón chào, tùy tùng phía sau đem thiệp mời đưa cho Thẩm Mậu xong, ánh mắt lại ở phía sau hắn quét hai vòng.
Ngay lúc Thẩm Mậu đang đoán hắn đến tột cùng là đang nhìn cái gì, thì Tứ hoàng tử chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh như băng tràn ngập sự bất mãn: "Vận Ninh quận quân đâu?"