Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 294 : Trạng Nguyên Yến (1)
Ngày đăng: 11:38 30/04/20
Vân Khanh bất ngờ bị hắn ôm lấy, nhưng thấy trong đôi mắt hắn lộ ra sự ám trầm, còn áp gần đến khuôn mặt nàng, hô hấp của nàng cơ hồ đình trệ, theo phản xạ tính giơ tay lên chắn lại tạo khoảng cách giữa mình và hắn.
Môi của Ngự Phượng Đàn chạm nhẹ phần da thịt thơm ngát kia, nhưng lại không có sự mềm mại cùng ngọt ngào như trong tưởng tượng, hắn trợn to hai tròng mắt, nhìn thấy bàn tay như ngọc với năm ngón tay thon dài trước mắt đang ngăn cách giữa hắn và nàng.
Tại sao lại hôn trúng tay?
Đáng lẽ phải là đôi môi phấn nộn cực kỳ mê người kia mới đúng a?
Hắn trừng mắt nhìn như hỏi Vân Khanh, mà Vân Khanh cũng đồng dạng trừng mắt nhìn lại hắn, nhìn nét uể oải cùng thất vọng trên khuôn mặt nam tử, còn có bờ môi hơi hơi cong lên như đang lên án hành vi của nàng là cực kỳ vô nhân đạo, trên mặt bất tri bất giác lộ ra tia cười giảo hoạt.
Nhìn thấy thiếu nữ trước mặt đang nhoẻn miệng cười, Ngự Phượng Đàn khóe miệng khẽ nhếch, tay giơ lên, một phát bắt được bàn tay của Vân Khanh, lại ở trên đó ôn nhu mà in xuống một nụ hôn, nâng lên đôi mắt phượng hẹp dài ngập ánh hào quang: "Thì ra Vân Khanh thích ta hôn tay nàng a!"
Nụ cười nơi khóe miệng hơi cứng lại, nhìn trong tay nam tử đang cầm tay mình, cách đôi môi đỏ của hắn chưa tới một tấc, hô hấp của hắn phả lên mu bàn tay, mùi đàn hương phảng phất như đã thấm vào từng lỗ chân lông trên đó, mặt Vân Khanh thoáng ửng đỏ, từ hai má đến trán lan tận ra sau gáy đều là màu đỏ đậm rực rỡ, giống như đóa hoa mẫu đan khoe sắc dưới ánh nắng chiều tà, nàng thử rút tay lại nhưng không rút về được, có cảm giác cả người vô lực, lòng bàn tay giống như đã bị độ nóng trong tay của nam tử hòa tan, chỉ có thể mở miệng phản bác nói: "Ai thích ngài hôn tay chứ!"
Ngự Phượng Đàn thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, ánh nắng thản nhiên hắt vào, không đậm không nhạt nhuộm cả một phòng đầy nắng, hắn thoáng nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay mình, khóe miệng cười như không cười, nhưng ngữ khí rõ ràng mang theo ý trêu chọc nói: "Còn nói không có, vừa rồi do chính nàng đưa tay đến môi ta nha."
Ngự Phượng Đàn gật đầu, trong ngôn ngữ đều là tán thưởng: "Nhưng mà, ta đầu tiên vẫn là muốn tới thăm cái chân bị thương của nàng, tiếp theo mới nhắc tới tin tức này." Hắn vẫn là nên nói chuyện hắn ưu tiên trước, sau đó nói tiếp: "Nàng có biết lời đồn đãi này là từ đâu truyền tới?"
"Tứ hoàng tử." Vân Khanh lúc này đây ngay cả lòng nghi vấn cũng không có, trước đó Vi Trầm Uyên đã cùng nàng đề cập qua, Tứ hoàng tử muốn lôi kéo huynh ấy vào phe mình, bất quá huynh ấy không có đáp ứng, một thời gian sau đó, đột nhiên truyền ra tin tức như thế, phàm là người có học thức sẽ có thể biết được đây là do Tứ hoàng tử tung tin.
Đối với việc nàng có thể đoán được điểm ấy, Ngự Phượng Đàn cũng không thấy kỳ quái, lúc đầu hắn đã phát hiện, quan hệ của Vi Trầm Uyên cùng Vân Khanh rất tốt, dựa vào trí thông minh của Vân Khanh, há có thể không biết chuyện Tứ hoàng tử từng muốn lôi kéo Vi Trầm Uyên: "Không có biện pháp, ai bảo lúc trước quan chủ khảo là người của Ngũ hoàng tử chứ, Vi Trầm Uyên là môn sinh của hắn, tự nhiên muốn đến gần hắn hơn, Tứ hoàng tử làm người tàn độc, một hàn môn đệ tử lại không phục tùng hắn, hắn đương nhiên không thích."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng cười, thanh âm trầm đục giống như ngọc khí khóa trong đóa hoa, trong nét đẹp đẽ quý phái mang theo một cỗ lười biếng, đôi mắt hẹp dài vừa chuyển, ánh sáng lác đác rơi xuống một chỗ trên bàn, ngừng lại.
Vân Khanh nhìn theo ánh mắt của hắn, quay đầu nhìn đến thiếp mời Trạng nguyên yến kia, nhất thời hiểu rõ ý của Ngự Phượng Đàn, vì thế khóe miệng khẽ nhếch, ngón trỏ cùng ngón cái cầm tờ bái thiếp mà vân vê, giơ lên nói: "Trước tung tin đồn, sau lại ở trên Trạng Nguyên yến đem việc này nói ra, một khi thành công, Vi Trầm Uyên cả đời này cũng đừng mong lại có thể bước chân vào chốn quan trường."
Vân Khanh dừng một chút, quay đầu nhìn nam tử trên ghế mỹ nhân, đáy mắt toát ra một tia sáng nhợt nhạt: "Chẳng qua, ta nghĩ, Tứ hoàng tử nhất định là đã nắm được nhược điểm gì đó, nếu không sẽ không dám tự tin như thế." Ở trước mặt Minh đế cáo trạng Trạng nguyên, đương nhiên không phải dựa vào một lời hai câu là có thể làm được, nếu như không có chứng cứ xác thật, thì sao có thể cáo trạng thành công chứ, Tứ hoàng tử không phải là người lỗ mãng, sẽ không đi làm chuyện mạo hiểm như vậy.
"Đó là đương nhiên." Ngự Phượng Đàn nhìn Vân Khanh mang theo đôi mắt tự tin, cực kỳ đồng ý mà mở miệng, sau đó ngồi dậy, đi đến bên cạnh Vân Khanh, ngón tay rơi xuống tấm bái thiếp kia nhẹ gõ một chút, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt của Vân Khanh, thâm thúy sâu thẳm: "Vi Trầm Uyên là một nhân tài, Minh Đế rất hài lòng với hắn, cũng tính trọng dụng hắn, nhưng mà, Cổ Ngữ có nói:Mộc Tú Vu Lâm, Phong Tất Giục Chi*. Hắn nay chính là cây cao trong rừng, về sau sẽ gặp phải vô vàn khó khăn, mà ở trên Trạng Nguyên yến, hắn sẽ gặp được thử thách đầu tiên, nếu ngay cả việc này cũng không thể xử lý tốt, vậy hắn hoặc là liền đóng gói trở về, hoặc là sẽ không thể là một công thần tốt, triều đình, hiểm ác hơn nhiều so với trong tưởng tượng."
*Cây cao trong rừng sẽ bị gió bẽ gãy. Ý là càng nổi trội xuất sắc càng khiến người ganh ghét.