Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 296 : Bại Tướng Dưới Tay (1)

Ngày đăng: 11:38 30/04/20


Quay về hướng mà nàng nói, các phu nhân khác cũng đều nhìn theo, chỉ thấy phía sau cung nhân, một thiếu nữ hai tay giao nhau ở trước ngực, trên mặt biểu tình thản nhiên, khuôn mặt sáng như ngọc, một đôi phượng mâu chói lọi huy hoàng, làm tôn lên vẻ quyến rũ diễm lệ cho kiều nhan, cũng không có vẻ lỗ mãng, ngược lại sinh ra một cỗ đoan trang cao quý, từng bước đi như hoa sen nở rộ, yểu điệu mềm mại, thân hình thướt tha, thắt lưng đeo một túi gấm hương màu xanh lá sen kèm theo một vòng dây to mang theo ngọc bội vừa vặn ép lên làn váy, không chút dịch chuyển.



Chỉ đơn giản nhìn vào cách đi đã có thể nói là đẹp như tranh như sen, thể hiện là một vị thiên kim quý tộc tao nhã thong dong, khi đã đến trước mặt bọn họ, cung nhân kia hơi khom thân mình, cung kính nói: "Vận Ninh quận quân, mời."



Lúc này, ánh mắt mọi người đều đã mở thật to, thì ra vị này chính là vị tiểu thư vừa rồi các nàng đang bàn tán, các nàng nhìn cô gái mỉm cười đáp lễ với cung nhân, sau đó đi về hướng có chỗ ngồi, nhất thời trong lòng kinh ngạc đến không nói nên lời.



Quận quân là phong hào hoàng đế thân phong, cho nên những phu nhân ở đây, không có phẩm vị, hoặc phẩm vị thấp hơn Tam phẩm đều phải đứng dậy hành lễ, Vân Khanh cười đáp lễ, mặc kệ là đáp lại đồng cấp lễ, hay là đối với người hành lễ mình, động tác cũng đều đúng mực, không nhiều hơn một phần, cũng không ít hơn một phần, ngay cả nụ cười cũng như một làn gió xuân, làm cho người ta cảm thấy thoải mái yêu thích.



Thế nhân xem nhân(người đời nhìn người), đầu tiên là xem trang phục, mà các phu nhân thuộc dòng dõi thế gia, các nàng không chỉ xem trang phục, còn xem khí chất, một người khí chất tốt và xấu, được quyết định từ ấn tượng ban đầu trong cảm nhận của các nàng, nếu là trang phục rất sang trọng, mà con người thô tục không chịu nổi, thì ở trong lòng các nàng, chỉ có thể bị liệt vào loại tượng đất dát vàng thôi. Thế nhưng lúc này, hình tượng của Vân Khanh ở trong lòng các nàng đã đạt được điểm tối đa.



"Thật sự là không nhìn thì không biết a, nếu không phải biết nàng là con gái của thương nhân, dù nói cái gì ta cũng không tin đâu."



"Đúng vậy a, động tác lễ nghi kia, đúng thật là tuyệt đẹp, như đã được học từ nhỏ."



"Ta cũng nghe nói, tổ tiên của Thẩm gia trước kia cũng là quý tộc, nghe người ta nói, quy củ của Thẩm gia so với quan gia cũng không ít đâu."
Đúng lúc này, phía bên ngoài lại xuất hiện một vị tiểu thư, vào lúc sắc mặt của Uy Vũ Tướng Quân phu nhân càng ngày càng kém, thướt tha tiêu sái đi đến trước mặt mọi người.



Nàng ta búi tóc kiểu lăng vân, phía trên cài một cây trâm bằngđá lục tùng xanh biếc*, ba viên ngọc lưu ly không cùng kích cỡ lơ lửng trên không trung, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười gần như hoàn mỹ, một thân váy dài màu xanh nước khoác thêm áo ngoài nhỏ màu da trời, trong xinh đẹp có tươi mát, cũng là mỹ nhân thiên kiều bá mị.



Chỉ thấy sau khi nàng ta đi tới, liền đi đến trước mặt Uy Vũ Tướng Quân phu nhân, thanh âm nhu hòa cất lên: "Nghĩa mẫu."



Mắt thấy lại là một vị tiểu thư lạ mắt, mọi người lập tức ngưng mắt nhìn sang, chỉ thấy Uy Vũ Tương Quân phu nhân nhẹ cầm khủy tay của nữ tử kia, trên mặt lộ ra kiêu ngạo, ánh mắt lại nhìn Vân Khanh, trong giọng nói đã tràn ngập tự tin nói: "Đã quên cùng các vị giới thiệu một chút, đây là nghĩa nữ mà ta cùng phu quân vừa thu nhận, Ngưng Tử, mau hành lễ cùng các vị phu nhân đi."



Vi Ngưng Tử nhẹ nhàng thướt tha tiến lên, cùng các vị phu nhân hành lễ, trong những vị phu nhân này thật ra cũng có người từng gặp qua nàng ta, không khỏi hỏi: "Ngươi không phải là nữ nhi của Vi gia,, Vi Ngưng Tử......"



Nói đến một nửa, lại thoáng sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Uy Vũ Tướng Quân phu nhân, hai mắt mở to nói: "Phu quân nhà bà, cũng là họ Vi, chẳng lẽ?"



Uy Vũ Tướng Quân phu nhân mỉm cười, ánh mắt ti hí bởi vì tươi cười có vẻ càng thêm nhỏ, cơ hồ chỉ còn lại có một đường cong: "Đúng vậy a, các vị còn không biết, phu quân nhà ta là ca ca của phụ thân Vi Ngưng Tử......"