Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 301 : Ngươi Ghen Tị Sao (2)
Ngày đăng: 11:38 30/04/20
Dựa theo lệ thường mà nói, Vi Trầm Uyên một khi xác nhận thân phận, chính là nhi tử của Vĩnh Nghị Hầu, mặc dù là con vợ kế, nhưng Vĩnh Nghị Hầu dưới gối không con, con vợ kế và con trai trưởng vốn không có gì khác biệt, nói như vậy, Vi Trầm Uyên mới là người thừa kế tước vị Vĩnh Nghị Hầu danh chính ngôn thuận nhất.
Lúc này biểu tình của Minh Đế tuy rằng không biến hóa quá lớn, nhưng hoàng hậu đã có thể nhìn ra, tâm tình của ông hiển nhiên là không tốt, ngữ khí cũng từ bình thản chuyển thành lớn tiếng, khóe môi nhếch lên cười lạnh nói: "Cảnh Hựu Thần, khanh hôm nay hao tốn tâm tư ở trên Trạng Nguyên yến cáo trạng, là vì nguyên nhân này?"
Cảnh Hựu Thần làm sao nghe không ra sự tức giận trong lời nói của Hoàng đế, vội vàng quỳ xuống biện giải: "Bệ hạ, vi thần không phải vì vậy mới chỉ chứng Vi Trầm Uyên, vi thần tuyệt không có tư tâm!"
Hắn ta lớn tiếng tranh cãi, lại đổi lấy nụ cười khẽ của Vân Khanh, tuy rằng nàng không hiểu rõ tính tình của Minh Đế, nhưng Vân Khanh biết, vị hoàng đế này, bởi vì đã trải qua cảnh huynh đệ chém giết lẫn nhau để tranh đoạt ngôi vị, trong lòng đa nghi rất nặng, hơn nữa một khi bản thân đã nhận định chuyện gì, thì sẽ không tùy tiện để người thao túng, nghĩ muốn nói một hai câu đã che mờ mắt hắn, hắn đều cho đó là người có âm mưu, muốn đổi trắng thay đen, đây là di chứng của việc lúc trước tranh đoạt đế vị.
Cho nên Cảnh Hựu Thần lúc này lớn tiếng biện giải, kì thực làm cho Minh Đế càng thêm tức giận, trên mặt lộ ra vẻ tàn khốc, hai tròng mắt nhìn Cảnh Hựu Thần giống như phong ba bão táp đánh úp lại.
Đúng lúc này, Tứ hoàng tử lại mạnh mẽ ném chén trà về phía Cảnh Hựu Thần, giọng nói ngoan độc: "Ngươi dám ở trong này ‘hồ ngôn loạn ngữ’, tất cả mọi người đều nhìn ra sự việc do ngươi mà nên, còn không mau nhận tội với bệ hạ!"
Chén trà ném trúng vai Cảnh Hựu Thần, cách quần áo cũng không phải quá mức đau đớn, nhưng lại làm cho Cảnh Hựu Thần hiểu được, nay bệ hạ đã nghĩ như vậy, hắn lại cố giải thích, cũng không có tác dụng, hành động này của Tứ hoàng tử là đang nhắc nhở hắn, vì thế hắn lập tức kinh sợ nói: "Bệ hạ, thần biết tội, vi thần tuy là con vợ kế, nhưng vẫn luôn cố gắng tiến thủ, thật vất vả mới có thể chờ tới ngày được đích mẫu thừa nhận, mắt thấy tước vị trước mặt, đột nhiên có người xuất hiện, nói là nhi tử của đại ca, trong lòng thần không phục, nhất thời xúc động phạm phải sai lầm lần này, thần không nên bị tước vị che mắt, mê hoặc nhân tâm, xin bệ hạ trách phạt."
Vân Khanh nghe thấy lời Cảnh Hựu Thần nói, liền hiểu được kế tiếp Minh Đế xử phạt nhất định sẽ không quá nặng, bởi vì mỗi một câu của Cảnh Hựu Thần, đều chọt trúng tâm tư của vị ngồi trên cao kia.
Năm đó Minh Đế cũng là một trong số các hoàng tử của tiên đế, không thu hút được ánh mắt của phụ hoàng mình, mẫu thân lại xuất thân ti tiện, đối với hắn cũng có ảnh hưởng vô cùng lớn, Minh Đế hăng hái lập công, thật vất vả mới được tiên đế chú ý, tất cả mọi chuyện, đều giống như tình cảnh của Cảnh Hựu Thần hôm nay.
Mắt thấy tước vị sẽ tới tay, bỗng dưng xuất hiện một người có xuất thân tốt hơn mình, chắn ở phía trước, cái loại cảm giác không cam lòng này, Minh Đế hiểu rất rõ.
Quả nhiên, Minh Đế mới vừa rồi khuôn mặt còn tức giận đã buông lỏng đi không ít, hoàng hậu ngồi bên cạnh hắn, nhiều năm làm phu thê, cũng biết Minh Đế đã không còn tức giận như vừa rồi, mà đúng lúc này, Ngự Phượng Đàn đang chuyên tâm phẩm rượu vén áo choàng, ngón tay thon dài vỗ vỗ tà áo trắng như tuyết không vương một hạt bụi, cười nói: "Cảnh đại nhân nói rất đúng a, nếu như có người chắn trước mặt, thì phải nghĩ biện pháp loại bỏ hắn, không cho hắn ngáng đường, lúc nào cũng luôn cố gắng phấn đấu, mới có thể ngồi vào vị trí mình mong muốn, thật sự nhiệt tình vô cùng!"
Một câu nhìn như khen ngợi, lập tức làm cho Tứ hoàng tử xưa nay vốn bình tĩnh lập tức nghiêng đầu nhìn Ngự Phượng Đàn, đáy mắt mơ hồ ẩn chứa tức giận, Ngự Phượng Đàn như vậy rốt cuộc là có ý gì, đột nhiên nói ra một câu như vậy, hắn muốn ám chỉ cái gì, là chỉ trước thì ngăn cản, sau thì hãm hại, đây không phải là đang nhắc nhở Minh Đế, lúc trước Tứ Vương làm phản đám huynh đệ đã đối xử với ông như thế nào ư?
Chuyện này, là chuyện thống hận nhất trong lòng Minh Đế.
Vân Khanh nhìn thấy Lưu Thúy thất lễ như vậy, trách mắng: "Lưu Thúy, em sao lại bất cẩn như vậy, đi đứng cũng không biết chú ý?"
Lưu Thúy cúi đầu nói: "Tiểu thư, thật sự là chân nô tỳ bị đè rất đau, Vi tiểu thư, thực xin lỗi."
Lúc này đang ở trước mặt mọi người, bả vai Vi Ngưng Tử bị đụng trúng phát đau, thiếu chút nữa đã bổ nhào xuống đất, trong lòng tích tụ oán giận, nhưng cũng không thể bộc phát, nàng ta ra vẻ gượng cười nói: "Không sao, ngươi cũng do bị ghế của An tiểu thư đè trúng, mới có thể như thế."
Mắt thấy Vi Ngưng Tử biểu hiện khoan dung rộng lượng, Lưu Thúy ngoài mặt nói cám ơn, nhưng trong lòng lại chẳng tin, lúc trước ở Thẩm phủ, nha hoàn Tử Hà rất sợ Vi Ngưng Tử, bất quá nay nhìn thấy người đi theo bên cạnh nàng ta không phải là Tử Hà, e rằng sau khi đến Thiên Việt, nàng ta đã đem nha hoàn của mình bán đi.
An Ngọc Oánh thấy Vi Ngưng Tử không có việc gì, trong lòng nhớ tới mấy chén nước trái cây, vừa cười vừa chuyển đề tài: "Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi, nào, chúng ta vẫn chưa cụng ly đó nha." Kết quả quay đầu lại thì thấy, ba chén nước trái cây trên bàn đã đổ ngã, tràn ra hết trên bàn, e là vừa rồi lúc Lưu Thúy va phải Vi Ngưng Tử, đồng thời đụng trúng khăn trải bàn, mới khiến nước trái cây trên bàn tràn ra.
Vân Khanh cũng tiếc nuối nhìn sang, thở dài: "Đều đổ ra cả rồi, vậy nước trái cây e rằng không uống được nữa."
An Ngọc Oánh vẫy vẫy tay, không thèm để ý nói: "Không có việc gì, nào, Thanh La, lấy một bình nước trái cây khác tới cho ta, chúng ta lại cùng cạn chén."
Thanh La dựng lại ba cái chén trước mặt ba người, sau đó lại lấy một bình nước trái cây mới rót đầy ba chén.
Vân Khanh thấy nàng ta kiên trì như thế, cũng không đùn đẩy nữa, bưng chén nước lên sảng khoái uống cạn, An Ngọc Oánh nhìn nàng uống xong nước trái cây, nụ cười nơi khóe miệng mang theo một tia quỷ dị.
Khách nữ bên này vô cùng náo nhiệt, khách nam bên kia cũng náo nhiệt tương tự, chẳng qua cảnh tượng náo nhiệt đó, đập vào trong mắt Cảnh Hựu Thần, lại trở thành châm chọc đến dường nào, hắn ta ngồi trong một góc khuất, một ly lại một ly uống rượu giải sầu, chỉ đành cảm thán hôm nay sao hắn lại xui xẻo như vậy.
Không chỉ khiến chức vị tam phẩm Thị Lang không còn, vốn tước vị Vĩnh Nghị Hầu chắc chắn có thể tới tay, cũng trở nên tràn đầy nguy cơ, nhìn người đang bị đám đông vây quanh, liên tục nhận được lời khen tặng của mọi người - Vi Trầm Uyên, lồng ngực Cảnh Hựu Thần giống như bị tảng đá đập trúng, rượu càng uống càng nhanh, trong đầu một mảnh mông lung mơ màn.
Mãi đến khi một tiếng thét chói tai truyền đến thì hắn mới từ trong ý thức mông lung tỉnh lại