Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 308 : Vô Tận Thống Khổ (1)

Ngày đăng: 11:38 30/04/20


Tạ thị nghe thấy Phỉ Thúy nói Thu di nương đến đây, nghĩ rằng nàng đến để thỉnh an, liền đi ra chính sảnh.



Thu di nương vừa nhìn thấy Tạ thị đầu tiên là hành lễ, sau lại không nói lời nào đứng ở một bên.



Hành động của nàng ta khiến Tạ thị tò mò, Tạ thị cũng không phải là người chủ mẫu quá trọng quy củ, sau khi di nương tới thỉnh an xong thì có thể tùy ý rời đi, bà không cần di nương ở một bên hầu hạ, Thu di nương cũng không phải là người mới, quy củ này nàng ta cũng biết, hôm nay lại làm như vậy phải chăng là có lời muốn nói.



Tạ thị cũng không gấp, bưng chén cháo tổ yến do nha hoàn đưa tới, không nhanh không chậm uống một ngụm lẳng lặng chờ Thu di nương mở miệng.



Thu di nương ngửi thấy mùi cháo thơm nức, bụng tuy có chút đói, nhưng lại không có cảm giác thèm ăn, nàng ta không phải đang đợi Tạ thị nói, mà là đang suy nghĩ nên nói như thế nào để đạt được hiệu quả tốt nhất.



"Phu nhân, tì thiếp muốn cầu xin người một chuyện." Thu di nương nhỏ giọng nói xong, trên mặt tỏ vẻ chân thành, nàng ta không biết, những lời Vân Khanh nói với nàng ta không biết Tạ thị có biết hay không, nếu Tạ thị biết, vậy thì chuyện nàng muốn nhờ e rằng khó thành.



Tạ thị liếc mắt nhìn Thu di nương, trong lòng hơi nghi hoặc, mấy năm nay Thu di nương áo cơm không thiếu, chuyện có thể khiến Thu di nương mở miệng cầu xin quả thật rất ít, bà buông chén cháo tổ yến trong tay: "Có chuyện gì, ngươi cứ nói trước đi."



Thu di nương thấy sắc mặt Tạ thị vẫn như cũ không có một tia bất mãn hay gì cả, tâm tình hơi thả lỏng nói: "Phu nhân, năm trước ở Dương Châu mẫu thân tì thiếp đã đưa muội muội tới phủ, cũng chính là Thu Thủy đang ở bên cạnh tìthiếp, nàng nay tuổi tác không nhỏ, mẫu thân tì thiếp muốn tìm cho nàng một mối hôn sự tốt, mới bảo tì thiếp để nàng ở bên người, lúc trước tì thiếp vốn muốn nhờ phu nhân làm chủ, chỉ là lúc đó phủ đệ vừa chuyển tới kinh thành, trăm công nhìn việc, nay mọi chuyện tương đối ổn định, tì thiếp cả gan muốn nhờ phu nhân xem giúp có người nào thích hợp để đem Thu Thủy gả đi."



Tạ thị lẳng lặng nghe nàng ta nói hết, trong đôi mắt nhu hòa vẫn tràn ngập sự ôn nhu, mục đích Thu Thủy đi theo bên người Thu di nương là gì Tạ thị hiểu rất rõ, đối với tác phong tiểu thư của Thu Thủy, bà cũng sớm nghe Lý ma ma nói qua, trong lòng ít nhiều cũng có ý đó, dù sao mỗi nhà có một quy củ riêng, nếu nói muốn làm hạ nhân ở lại trong phủ, thì cũng nên có thái độ của nha hoàn.



Hôm nay Thu di nương đến trước mặt bà cầu tình, bà có chút kinh ngạc, nể tình Thu di nương, bà trước đó vốn định tìm cho muội muội nàng ta một người có phẩm chất và gia thế tầm tầm, nay nàng ta đã đến trước mặt cầu xin, chẳng lẽ là đã xem trúng người nào, muốn bà ra mặt làm mai sao?
Vi phu nhân sắc mặt cũng không tốt, trực tiếp ngồi xuống bên kia, nhìn mặt nàng ta, thanh âm lạnh lùng nói: "Con nói cho ta biết, lúc trước mẫu thân con và con ở Dương Châu cư ngụ tại Thẩm phủ, đến tột cùng đã làm ra chuyện gì khiến người ta không bao giờ muốn tha thứ cho các người."



Đôi mắt của Vi Ngưng Tử hơi khựng lại, suy nghĩ lời của Vi phu nhân, ‘khiến cho người ta không bao giờ tha thứ cho các người’, người ta đây là chỉ cả nhà Thẩm Vân Khanh sao? Vậy hôm nay Vi phu nhân xuất môn, là đến Thẩm phủ đi hòa giải? Hơn nữa nghe ngữ khí này, người của Thẩm gia cũng không chấp nhận sự hòa giải của Vi phu nhân.



Trong lòng nàng ta đối với hành động này của Vi phu nhân sinh ra tức giận, tới cầu hòa với Thẩm Vân Khanh làm cái gì, nàng ta mới không muốn cúi đầu trước loại người này, nàng ta dựa vào cái gì mà phải cúi đầu trước Thẩm Vân Khanh chứ.



Lúc này đây nàng ta tích tụ vô vàn cảm xúc, cho dù che giấu cũng khó tránh khỏi lộ ra một tia chân thật khiến Vi phu nhân để ý, liền hỏi: "Con đang nghĩ cái gì?"



Vi Ngưng Tử biết bản thân vừa rồi khẳng định đã khiến cho Vi phu nhân phát hiện ra điều gì, Vi phu nhân là người ngay thẳng, nếu đã sinh lòng nghi ngờ với mình, bà sẽ hỏi thẳng vào vấn đề, dù sao ở trong mắt mọi người, tất cả mọi chuyện đều đổ vào trên người Tạ Thuần Linh mà thôi.



Mà đối với vị mẫu thân này, từ khi Vi Ngưng Tử ở Thẩm phủ nghe được sự thật do Thẩm Mậu và Tạ thị nói về màn cầu hôn năm đó, đối với bà ta không còn một tia tình cảm, thậm chí còn có oán hận.



Nếu như không phải Tạ Thuần Linh nhất thời nổi lòng tham, nàng ta nay tội gì phải làm một người ăn nhờ ở đậu chứ, nàng ta mới là nữ nhi của Thẩm Mậu, là đại tiểu thư của An Bá phủ, là Vận Ninh quận quân mới đúng, có thân phận như vậy, lại dựa vào ngoại hình và trí tuệ của nàng ta, muốn gả cho hoàng tử cũng không phải việc khó, mà không phải như hôm nay ủy ủy khuất khuất làm thê tử của tiểu quan Ngũ phẩm.



Mà Thẩm Vân Khanh mới là cô nhi cha đã mất nương cũng không còn, mới là người phải luôn thời thời khắc khắc nhìn sắc mặt người khác mà sống!



Vi Ngưng Tử buông áo gối trong tay, đứng dậy trực tiếp quỳ xuống trước mặt Vi phu nhân, vẻ mặt ủy khuất, nước mắt tuôn rơi: "Nghĩa mẫu, Ngưng Tử biết, hôm nay người nhất định là đã đi Thẩm phủ vì nói lời tốt đẹp giùm cho Ngưng Tử, nhưng mà, Thẩm phủ sẽ không bao giờ tha thứ cho Ngưng Tử, bọn họ đã muốn hận chết mẫu thân, cũng theo đó mà căm ghét Ngưng Tử."