Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 331 : Khúc Dạo Đầu Xui Xẻo (1)

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Ngay tại lúc Vân Khanh đi xuống tửu lâu, ra đến đường lớn, tiếng một người từ phía sau truyền đến: "Những việc này là tiểu thư sắp xếp?"



Vân Khanh khẽ nhíu mày, nhưng không dừng bước, vẫn cứ đi về phía trước, Lưu Thúy vốn định xoay người, nhưng thấy dáng vẻ của Vân Khanh tựa hồ như không nghe thấy, tuy vậy nàng biết, Vân Khanh nhất định nghe được, chẳng qua là thanh âm này xa lạ, vừa rồi không có chỉ tên nói họ, nếu mạo muội gật đầu, sẽ giống như ngầm thừa nhận lời hắn nói, nên Lưu Thúy liền như Vân Khanh, khắc chế xúc động muốn quay đầu lại.



Thanh Liên thì đưa mắt nhìn sắc mặt Vân Khanh, cúi mắt ngẫm nghĩ một chút, cũng giống Lưu Thúy, làm bộ không nghe thấy.



"Tiểu thư, tại hạ ở phía sau gọi nàng, tại sao nàng lại không để ý đến ta chứ?" Một nam tử phong độ từ phía sau bước nhanh tiêu sái đến phía trước, sau đó xoay người, đứng ở trước mặt Vân Khanh, chậm rãi nở nụ cười với nàng.



Người đang ở phía trước, đường bị ngăn trở, Vân Khanh ngẩng đầu lên nhìn vị khách không mời đột nhiên xuất hiện này, một thân trường bào màu xanh biển, bên ngoài là áo khoác bằng lụa mỏng màu xanh, một đầu tóc đen dùng cây trâm bạch ngọc trâm cố định, bên hông là đai lưng màu trắng, phối với một miếng ngọc bội hình quả trứng, tà áo nhẹ bay, thần thái thật là tiêu sái, khuôn mặt tuấn nhã, lại ẩn ẩn hàm chứa anh khí(khí khái anh hùng), phục sức trên người cho thấy, người này cũng là con cháu nhà quyền quý.



Từ khi đến kinh thành, Vân Khanh cảm thán khắp nơi đều có thể gặp tuấn nam, các thế gia trải qua mấy chục đến hơn trăm năm kết thân, sinh ra đời sau, không nói người người nổi tiếng, nhưng họ ai cũng đều tuấn tú lịch sự.



Chỉ là không biết vị công tử trước mặt này là con cháu quý phủ nào đây?



Nàng nhìn nam tử xa lạ, trên mặt cũng không có biểu tình gì khác, đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp mang theo nét bình thản, đôi môi khẽ mở: "Công tử mới vừa gọi ta phải không?"



Vẻ mặt của nàng thực vô tội, nhưng nam tử lại có thể từ trong đôi mang không mang chút hoang mang, không sợ hãi bấn loạn kia nhìn ra, nàng khẳng định nghe được tiếng của hắn, chính là không muốn để ý, lập tức khóe môi cong lên, trên khuôn mặt tuấn nhã có ý cười đầy hứng thú: "Vừa rồi, đúng là ta đã mạo phạm tiểu thư, tại hạ họ Tiết, tên Nhất Nam, chỉ là bởi vì vừa rồi không khéo thấy được một việc, cảm thấy quá mức trùng hợp, muốn đến hỏi tiểu thư một chút."




"Tiểu nữ không dám nhận tài ăn nói giỏi, chỉ là Tiết công tử nên biết, trên đời này, có rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào phán đoán của công tử mà đưa ra kết luận." Vân Khanh không chút khách khí bác bỏ ý tưởng ban đầu của hắn, cũng không vì được Tiết Nhất Nam tán thưởng mà mất đi vẻ trầm tĩnh, nam tử trước mặt này cũng không phải là người dễ đối phó như vậy.



Đôi mắt Tiết Nhất Nam khóa chặt trên người Vân Khanh, một chút cũng không để ý tới hàn ý trong lời của nàng: "Là ta sai rồi, nhưng mà quận quân cũng nên biết, chuyện trên đời này không phải chỉ cần dựa vào tài ăn nói giỏi là đủ, đã làm ra chuyện thì không thể chắc rằng sẽ không ai biết."



Đối với một người vừa mới gặp mặt lại buông lời sắc bén cũng không phải là phong cách của Vân Khanh, nói đến đây, nhiều lời cũng vô ích, là địch là bạn, cứ đến thì nàng sẽ tiếp chiêu, vì thế thản nhiên cười: "Tiết công tử, tiếp theo đây công tử còn muốn trùng hợp đứng ở trước mặt ta sao?"



"Xem ra quận quân là đang trách ta ngăn trở đường đi của nàng rồi." Tiết Nhất Nam nhíu mày cười, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo áy náy, dưới chân lại không nhúc nhích đứng ở phía trước, cũng không như ý tứ trong lời mà cố ý ngăn cản đường đi của nàng.



"A a, Tiết huynh, ta chỉ mới sai ông chủ đóng gói món điểm tâm, ngươi đã cùng mỹ nhân xinh đẹp như vậy làm quen rồi a!" Một nam tử bộ dạng đoan chính, hai mắt lại mang theo tà khí, cước bộ nhẹ nhàng, mặc hoa phục sặc sỡ từ trong khách điếm đi ra, lời nói ngã ngớn, ánh mắt cũng rất không đoan chính, khi nhìn người khác, lại cứ như đang lột trần họ.



Lưu Thúy phản ứng mau lẹ, lập tức bước lên phía trước đem Vân Khanh che ở phía sau, không cho ánh mắt không kiêng dè của nam tử kia đánh giá Vân Khanh.



Nam tử bị Lưu Thúy che mất tầm nhìn, nhìn không thấy Vân Khanh, nhưng cũng đã đi đến đủ gần để biết nàng là ai, lần trước trên Trạng Nguyên yến, ấn tượng của hắn đối với Vân Khanh rất sâu sắc, liền ngẩng mặt nghiêng người dựa lại gần, xuyên qua bả vai của Lưu Thúy mà nhìn Vân Khanh: "Thì ra là Vận Ninh quận quân, ta đã nói mà, mỹ nhân xinh đẹp tuyệt diễm này, kinh thành cũng không nhiều, ta đối với nữ nhân xinh đẹp rất có ấn tượng, thủ đoạn của Tiết huynh cũng không tệ a."



Tiết Nhất Nam nhìn phản ứng của Lưu Thúy, ánh mắt lướt qua khuôn mặt không chút gợn sóng của Vân Khanh, tựa hồ muốn xem phản ứng của nàng.