Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 335 : Oan Gia Ngõ Hẹp (1)

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Khi Cảnh Hựu Thần nhìn sang bên kia, người trong đình cũng đã nhìn thấy hắn, cầm đầu là một nam tử mặt vàng mắt lồi nở nụ cười, sau đó cao giọng tiếp đón: "A, đây không phải là Cảnh đại nhân sao? Như thế nào lúc này còn rảnh rỗi lên núi chơi, không ở Hộ Bộ xử lý công vụ à?"



Lời của hắn ta nghe qua thì nhiệt tình, kì thực hàm chứa nồng đậm ý tứ châm chọc, đuôi lông mày cao gầy, bên trong đều là trêu ghẹo ác ý.



Cảnh Hựu Thần trong mắt xẹt qua một chút chán ghét, Thu Thủy cảm giác được tay hắn ôm mình hơi dùng sức, mang theo một cỗ tức giận mãnh liệt, thế nhưng trên mặt lại không thể không mang theo tươi cười, thân thiết nói: "Đúng vậy, thì ra là Lê Phò mã, Phương Tiểu Hầu gia, Cẩn Vương thế tử cũng ở đây, thật sự là khéo a."



Nam tử vừa nói chuyện chính là Lê Phò mã, mà hai nam tử ngồi đối diện hắn là Ngự Phượng Đàn cùng Phương Tiểu Hầu gia, từ xa nhìn về phía Cảnh Hựu Thần mỉm cười, xem như chào hỏi.



Lê Phò mã uống một ngụm rượu, lại ngẩng đầu nhìn Cảnh Hựu Thần, tiếp tục khinh thường nói: "Cảnh đại nhân a, đã rảnh rỗi đến đây, vậy thì lại đây ngồi một chút, vừa vặn ta cũng dẫn theo nữ nhân, nào nào, lại đây cùng nhau!"



Bên cạnh Lê Phò mã là một nữ tử xinh đẹp ăn mặc lõa lồ, xem cử chỉ và vẻ mặt cũng biết là nữ tử thanh lâu, trong mắt Cảnh Hựu Thần mang theo oán hận và chán ghét, hắn tuy rằng dẫn theo Thu Thủy, nhưng cũng lấy lễ cưới vào làm quý thiếp, so sánh thiếp của hắn với nữ tử thanh lâu, đây không phải là trắng trợn đánh vào mặt hắn sao!



Vị Lê Phò mã này, nếu không phải nể mặt hắn ta là Phò mã, thì mình đã đi lên đá hắn hai cái, nhất sự không thành, thế vô tấc dùng, nhìn thấy ai thất thế liền cho người đó thêm một cước!



"Ta còn có việc, không quấy rầy nhã hứng của ba vị!" Tâm tình không tốt, Cảnh Hựu Thần đã tận lực giữ khẩu khí ôn hòa, nhưng cũng che dấu không được sự buồn bã, sau khi nói xong, liền dẫn theo Thu Thủy xoay người chọn một con đường khác rời đi.



Loại người như Lê Phò mã không biết cái gì gọi là chừng mực, nhìn thấy dáng vẻ Cảnh Hựu Thần tức giận xoay người bỏ đi lại xua tay hô to: "Cảnh đại nhân, chớ đi vội, đến đây uống chén rượu a......"



Ngự Phượng Đàn híp con ngươi hẹp dài nhìn Thu Thủy bên cạnh Cảnh Hựu Thần, nghĩ đến đôi phượng mâu giảo hoạt của người nào đó, chu môi nhấp nhấp, đột nhiên nổi lên một cỗ ý cười, dung nhan như ngọc phơi phới như gió xuân, nhất thời nở rộ ra ánh sáng chói mắt, ngón tay thon dài xinh đẹp bao bọc lấy chiếc ly bằng ngọc, dịch rượu cam thuần bị động tác nhẹ nhàng khuấy đảo tạo nên những gợn sóng li ti, trong mảnh gương bằng rượu kia, đôi mắt hắn sặc sỡ như cầu vồng.


Này cùng với người động tay động chân đánh mình ở khách sạn như hai người khác nhau, trở nên trầm ổn như thế, Thu Thủy âm thầm đắc ý, xem ra Vi Ngưng Tử cũng biết nàng ta ở trước mặt Cảnh Hựu Thần được sủng ái, nên không dám kiêu ngạo rồi.



Thu Thủy liền đi lên phía trước, hành lễ với Vi Ngưng Tử: "Tì thiếp gặp qua phu nhân."



Vi Ngưng Tử thấy hai bên má nàng ta hồng nhuận, hai mắt long lanh, thoạt nhìn hôm nay đi chơi có vẻ vô cùng vui vẻ, cái cằm vươn cao kia hiển nhiên là không có đem chính thất là mình đặt vào mắt, răng ngứa đến muốn cắn người, không nghĩ tới mình sẽ lại thất thế đến nỗi bị một ả thiếp thất khi dễ, bất quá tuy trong lòng khó thở, Vi Ngưng Tử cũng không có biểu hiện ra ngoài, nàng vừa trở về, không thể lại làm ra chuyện để cho Lý lão thái quân bắt lỗi, bàn tay bên trong tay áo siết chặt, ở mặt ngoài thì vẫn tươi cười thân thiện: "Đứng lên đi."



"Tạ phu nhân." Thu thủy không có thành ý mà đứng lên, rất lớn mật mà nhìn thẳng Vi Ngưng Tử, thấy trên mặt nàng ta còn có màu xanh tím, khóe miệng lộ ra vài phần tươi cười đắc ý.



Vi Ngưng Tử làm như không nhìn thấy sự khiêu khích kia, chỉ trưng ra vẻ mặt đại nghĩa nói: "Ngươi sau khi vào cửa, ta có việc phải trở về nhà mẹ đẻ, chưa kịp uống trà ngươi kính, điều này cũng coi như cho qua, nghe nói nhà ngươi trước kia là ở một trấn nhỏ của Dương Châu, một ít quy củ ngươi có thể không hiểu, nhưng nay ngươi đã vào Vĩnh nghị Hầu phủ, đại biểu chính là thể diện của Hầu phủ, có chút quy củ vẫn là phải lập. Thiếp thất mỗi ngày phải tới trước mặt chủ mẫu hầu hạ, chủ mẫu ăn cơm ngươi đứng bên cạnh phục vụ, chủ mẫu uống trà ngươi bưng trà rót nước, chủ mẫu nói chuyện thì ngươi nghe, những điều này, chắc là tỷ tỷ ngươi cũng biết, mấy ngày hôm trước trì hoãn thì thôi, từ giờ trở đi, ngươi liền ngay bây giờ ở đây bắt đầu hầu hạ đi."



Nghe xong lời nàng ta vừa nói, Thu Thủy ảo não cực kỳ, chính thất và thiếp thất của nhà giàu khác biệt rất lớn, Vi Ngưng Tử vừa rồi biểu hiện như vậy, cũng không phải là thật tâm rộng lượng, mà là thay đổi biện pháp chèn ép nàng ta.



Nhưng tỷ tỷ có nói qua, trước khi nàng ta đứng vững ở đây thì không nên để người khác bắt được lỗi lầm.



Vì thế, Thu Thủy nhịn xuống một bụng oán hận, đối với Vi Ngưng Tử đáp: "Vâng, phu nhân."



Câu trả lời này cũng làm cho Vi Ngưng Tử có chút bất ngờ, nàng ta còn tưởng rằng Thu Thủy vừa nghe những lời này, nhất định sẽ phản biện lại, thiếp thất đến trước mặt chính thất thực hiện quy củ, đây là điều hiển nhiên, bắt buộc phải làm, dù náo loạn đến thế nào, Vi Ngưng Tử cũng chiếm lợi thế, không nghĩ tới Thu Thủy thế nhưng đáp ứng, bất quá Vi Ngưng Tử nào có phải là người đơn giản, nếu Thu Thủy đã đáp ứng rồi, nàng ta vừa vặn có thể danh chính ngôn thuận mà chỉnh ả.



"Tốt, quả nhiên là người hiểu chuyện." Vi Ngưng Tử cười, quay đầu phân phó Phấn Lam: "Bưng bữa tối lên."