Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 35 : Trên Đường Đi Gặp Mỹ Nam Tử (3)
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Lưu Thúy ngủ ở gian ngoài, nghe thấy tiêng ồn liền đứng dậy mặc thêm áo ngoài, đốt đèn, chỉ trong chốc lát, bên ngoài Quy Nhạn các liền vang lên âm thanh xô đẩy.
Vân Khanh vốn không ngủ, lúc này nghe thấy tiếng ồn, biết được việc mong chờ đã đến, lập tức mặc thêm kiện áo choàng xanh lam vân mây, nhẹ nhàng bước ra ngồi xuống ghế trong phòng, Lưu Thúy rót cho nàng một chén mật trà để ở trong tay giữ ấm.
Lúc này trong viện đã có một đám nha hoàn bà tử dẫn theo một người, Lý ma ma dẫn đầu trong đó, tiểu nha hoàn gác đêm thắp sáng đèn trong viện, toàn bộ sân đột nhiên sáng bừng lên, chiếu rọi khuôn mặt người đang bị áp đến, cũng là bà tử trông coi mà Vân Khanh gặp ở khố phòng.
Bà tử kia vốn đang có chút sợ sệt, nhưng thấy không đi đến viện của Tạ thị mà đến Quy Nhạn các, trong lòng xem thường, la hét: “Hơn nửa đêm các người bắt lão nô đến đây làm gì?”
Lưu Thúy vốn không thích bà tử này, nghe vậy nổi giận: “Láo xược, bà nhìn thấy tiểu thư không hành lễ còn lớn tiếng kêu gào, còn ra thể thống gì?”
Bà tử kia tròng mắt xoay chuyển, rồi mới hướng Vân Khanh quỳ xuống hành lễ, cười đến mặt mày nhăn lại: “Tiểu thư, sao đã muộn người như vậy còn cho người ta bắt lão nô đến đây, là có việc gì gấp sao?”
Bà ta nói năng tùy tiện, không có nửa điểm tôn kính, Lý ma ma thấy thế bước lên mắng: “Ngươi đêm hôm khuya khoắt lén lút đến khố phòng, bị bà tử tuần tra bắt được, sao lại là tiểu thư cho người bắt ngươi, đừng ở đây nói năng lung tung.”
Bà tử kia da mặt dày, cười nói: “Lão nô là người trông coi khố phòng, nửa đêm nhớ đến dược liệu mới nhập vào hôm nay để không đúng vị trí nên mới đến xem.” Qua cách bà ta nói, từ trộm tặc lại trở thành trung thực đáng tin, đúng là mụ già gian xảo.
Bà tử trông coi kia nghe nói bị đánh tám mươi trượng thì thôi, nhưng con trai và con dâu đều làm nô bộc ở Trầm gia, Trầm gia lại đối đãi với hạ nhân tốt nhất trong các nhà quyền quý ở Dương Châu, nếu bị phát mại ra ngoài sẽ không biết đến chỗ nào, cũng không giả dối nữa, vừa dập đầu vừa khóc: “Van xin tiểu thư tha thứ, van xin tiểu thư khai ân.”
Vân Khanh thản nhiên nhìn lướt qua, lông mày nhăn lại, Lý ma ma lập tức hiểu ý, liền bảo bà tử nhét giẻ vào miệng bà ta, lôi ra ngoài.
Lưu Thúy nhìn thoáng qua bà tử kia, trong mắt có vài phần nghi hoặc, đợi mọi người bốn phía tản đi hết, mới mở miệng hỏi: “Tiểu thư, người hạ dược không phải là bà tử kia sao?”
“Ừ.” Vân Khanh nhẹ nhàng thở dài, thuận tay để mấy vị thuốc kia lên bàn, mắt phượng sâu thẳm nhìn vào rèm treo, “Mấy vị dược liệu này không có trong thuốc bổ của lão gia.” Vừa rồi lục soát ra mấy vị dược liệu kia, căn bản là không có một vị nào trong thuốc bổ của Trầm Mậu. Bà tử này là kẻ hám tiền, thùa dịp dược liệu mới được lấy về, nghĩ trộm một ít ra ngoài đổi thành tiền, không ngờ lại đụng phải bà tử tuần tra mà nàng an bày đêm nay, sự việc ôn ào, chỉ sợ nhiều người biết đến.
“Vậy lần sắp xếp này không phải...” Trong lòng Lưu Thúy hận bà tử kia đến nghiến răng, tiểu thư bày trí tỉ mỉ kế sách như vậy lại bị bà ta phá hỏng.
“Cũng không hẳn, đợi thêm vài ngày nữa đi.” Vân Khanh ngẩng đầu nhìn khố phòng, khép lại vạt áo, xoay người bước vào trong phòng.
Mà lúc này, góc khuất bên cạnh khố phòng, một bóng đen lẳng lặng đứng thẳng, đợi mọi người rời đi mới chậm chạp quay người đi, may mắn tối nay không ra tay, nếu không bị bắt chính là mình.