Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 355 : Tiếng Hét Vang Trời (1)

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Vì trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng, Vân Khanh liền cẩn thận hơn rất nhiều, nàng nhìn hướng Lưu Thúy đi lấy xiêm y, suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta ra trước thiên sảnh chờ Lưu Thúy đi." Để tránh trên đường gặp chuyện gì ngoài ý muốn khiến xiêm y trong tay Lưu Thúy bị rách hay bị dơ, nơi này nhiều người, bình thường nếu muốn xuống tay cũng sẽ không chọn ở đây.



An Tuyết Oánh hơi ngẫm nghĩ một hồi, tuy rằng trong lòng hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy hành động này của Vân Khanh đã quá lo xa rồi, bất quá với tính cách của An Ngọc Oánh cũng thực khiến cho người ta không thể nào an tâm, khi nãy bị Ninh Quốc Công phu nhân răn dạy, đáy mắt nàng ta đều là không cam lòng, vì thế cũng cùng Vân Khanh đứng ở trước cửa đợi.



Lưu Thúy tay chân lanh lẹ, đi một đường nhanh chóng ra phủ, đến xe ngựa cầm quần áo lấy ra bao trong một miếng vải mới lại tiến vào, đến trước thiên sảnh thì thấy được Vân Khanh, vội vàng bước nhanh đi tới, trong giọng nói còn bởi vì đi gấp nên hơi thở gấp gáp, âm sắc thanh thoát nói: "Tiểu thư, xiêm y mang tới rồi."



An Tuyết Oánh thấy nàng cầm theo bọc vải, liền quay đầu cười nói với Vân Khanh: "Đi thôi, Vân Khanh, trước hãy đi tới viện của ta thay xiêm y đi, đợi lát nữa sắp bắt đầu thọ yến rồi đó."



Nàng đương nhiên không hy vọng ngay cả thọ yến của tổ mẫu mà mình cũng tham gia muộn, tâm tư này Vân Khanh tự nhiên cũng hiểu được, miệng nở nụ cười, cùng An Tuyết Oánh song song đi về phía hậu viện, Lưu Thúy và Thanh Liên ở phía sau gắt gao đuổi theo, cẩn thận che chở bọc vải trên tay, sợ bên cạnh lại xuất hiện người nào có ý xấu làm dơ xiêm y.



Bên ngoài chiêng trống vang trời, theo làn gió đầu thu truyền đến trong tai người người ở hậu viện, xa xa đã nghe thấy tiếng gánh đào hát hí khúc y y nha nha, vừa nghe đã cảm thấy rất náo nhiệt.



"Ngay cả nơi này cũng có thể nghe được thanh âm bên ngoài, tiết mục ngày hôm nay khẳng định sẽ không ít." Vân Khanh liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, phượng mâu mang theo tia nghiền ngẫm, lơ đãng hỏi.



An Tuyết Oánh gật gật đầu, trong mắt vẫn lộ ra một chút hưng phấn: "Cũng không phải, trừ gánh hát Phúc Khánh nổi tiếng nhất kinh thành được mời ra, Tuệ Không đại sư cũng đến quý phủ nữa."



"Oa, vậy thì thật náo nhiệt quá." Vân Khanh tựa hồ thực cảm thấy hứng thú cười, ánh mắt nhìn ngoại viện, trong phượng mâu sâu thẳm lóe lên vài tia sáng cơ trí.



Hai người vừa trò chuyện, vừa đi xuyên qua đoạn hành lang gấp khúc, lại qua một phiến rừng trúc, mới tới một gian viện tinh xảo khéo léo, nơi này đúng là sân viện An Tuyết Oánh cư trú.



An Tuyết Oánh mang theo Vân Khanh đi vào nội ốc, để cho nàng thay ra xiêm y đã bị nước trà làm bẩn trên người.



"Đúng là thật đáng tiếc, chiếc váy ngày hôm nay ngươi mặc này ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp, không nghĩ tới thọ yến còn chưa bắt đầu mà đã khiến váy bị dơ rồi." An Tuyết Oánh cầm trong tay cái áo cánh hai tầng kia, trong ánh mắt mang theo một chút tiếc hận, lại nhìn vài lần vết trà in trên váy kia, chiếc váy này dù là thợ khéo, chất vải hay thêu công đều nhất đẳng, nay bị dính vết trà, sợ rằng hôm nay không thể mặc lại rồi.


Hắn nâng tay sờ sờ cổ tay, trên khuôn mặt lạnh như băng xuất hiện một cảm xúc gọi là nhu hòa, trong con ngươi đen như đêm tối cũng có vô vàn làn sóng cảm xúc đang nhẹ nhàng nhộn nhạo.



"An Sơ Dương, một mình ngươi đứng ở đây làm cái gì?" Ngự Phượng Đàn im ắng từ phía sau xuất hiện, đem suy nghĩ của An Sơ Dương kéo lại, hắn thu hồi ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt của Vân Khanh, sau đó nghiêng đầu nói: "Chờ yến hội mở màn."



Ngự Phượng Đàn sao lại không biết hắn mới vừa rồi đang nhìn chăm chú cái gì, có điều không vạch trần hắn mà thôi, ngược lại Phương Bảo Ngọc cùng đi ở phía sau, đã nhìn thấy rõ nơi mà An Sơ Dương mới vừa nhìn lưu luyến, sau đó khoa trương ‘Ái chà’một tiếng: "Thì ra là đang nhìn mỹ nữ a, ta nhìn xem, hai mỹ nữ đó nha, An Sơ Dương ngươi đang nhìn người nào, là tiểu thư mặc lam váy, hay là người mặc váy trắng, ta đoán một chút nha, nhất định là không phải tiểu thư váy lam, đúng hay không, ta nhất định đã đoán đúng rồi, bởi vì người mặc lam váy là muội muội ngươi, ngươi không có khả năng trốn ở chỗ này lén lút nhìn trộm muội muội nhà mình đi!"



Phương Bảo Ngọc liên tiếp nói ra suy đoán của mình, đổi lấy một cú ký đầu của Ngự Phượng Đàn: "Ngươi nói ít đi một câu sẽ không chết đâu, trên đời chỉ có ngươi thông minh a."



Phương Bảo Ngọc gãi đầu, nhìn An Sơ Dương sắc mặt càng ngày càng lạnh, hờn giận bĩu môi nói: "Được rồi, ta không nói nữa." Một mặt đưa mắt nhìn về vị trí của Vân Khanh, người kia, hắn nhớ hình như lần trước Đàn Đàn trong đêm Thất Tịch cứu đi chính là vị tiểu thư kia, chẳng lẽ là......



Hắn quay đầu vừa muốn mở miệng, liền đón nhận ánh mắt cảnh cáo của Ngự Phượng Đàn, ngươi lại lắm mồm, ta lập tức bắt ngươi về nhốt lại.



Phương Bảo Ngọc lập tức lấy tay che miệng mình lại, hừ, có võ công thì giỏi lắm à, nhưng mà...... Hắn giảo hoạt cười, căn cứ sự hiểu biết của hắn đối với Đàn Đàn, vị Vận Ninh quận quân này, khẳng định không đơn giản như vẻ ngoài đâu nha.



Ngự Phượng Đàn vừa xuất hiện, liền hấp dẫn vô số ánh mắt của những tiểu thư đang có mặt ở trong hoa viên, thân phận của hắn cao quý, dung mạo tuyệt lệ, lại vừa không có tin đồn phong lưu bay bướm, tất cả cộng lại, đương nhiên trở thành đối tượng ái mộ của đại đa số các tiểu thư rồi.



Mà một vài ánh mắt ái mộ kia, tự nhiên cũng khiến Vân Khanh chú ý tới, nàng nghiêng đầu nhìn về phía bên này, lại vừa vặn trông thấy An Sơ Dương đang ngước mắt nhìn về phía mình.



Hôm nay An Sơ Dương Thâm mặc trường bào cổ tròn bằng gấm màu lam, bên hông mang đai lưng màu đen, cả người tựa hồ so với năm trước thì cao hơn rất nhiều, có cảm giác hắn như cây thông mạnh mẽ mà cô đơn trước gió.



Môi nàng giác lộ ra một nụ cười thản nhiên, nhìn An Sơ Dương gật đầu, hai người cũng được xem là người quen, gặp nhau cũng nên gật đầu chào hỏi, cho nên Vân Khanh dùng phương thức như thế chào hắn.



An Sơ Dương không dự đoán được Vân Khanh sẽ đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía bên này, nhìn đôi phượng mâu hàm chứa ý cười kia, trong lòng hắn hơi hơi máy động, thoáng có chút bối rối gật đầu một cái đáp lại nàng, nhưng động tác lại có vẻ cứng ngắc, khóe miệng tựa hồ muốn cười, lại như không cười, kết hợp với vẻ mặt lạnh lung của hắn, trông rất không tự nhiên.