Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 375 : Tâm Nguyện Sắp Chết

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Đột nhiên nghe thấy lời này, trong mắt Tạ thị lộ ra một vẻ nghi hoặc, hỏi ngược lại: "Không phải là lão gia vừa trở về từ trong cung sao?"



Xe ngựa của Thẩm Mậu đậu ở một nơi khác, căn cứ vào thời gian kết thúc của yến hội, mấy người Vân Khanh đã kiểm tra xe ngựa mất khá nhiều thời gian. Thẩm Mậu hẳn là đã đến nhà trước so với Tạ thị và Vân Khanh.



Chu Sa gật đầu: "Lão gia vừa đến nhà là xe ngựa xảy ra chuyện..."



"Lão gia bây giờ đang ở đâu? Người có bị thương không?" Tạ thị vừa nghe nói xe ngựa xảy ra chuyện, đầu tiên quay đầu nhìn Vân Khanh một cái. Vừa rồi con gái vẫn còn kiểm tra xe ngựa có vấn đề hay không, bây giờ lại nghe được Thẩm Mậu xảy ra chuyện vì xe ngựa, cho dù ai cũng sẽ cảm thấy không hợp lý đầu tiên.



Chu Sa vừa đi phía trước dẫn đường vừa giải thích với Tạ thị: "Trên đường trở về lão gia cũng dẫn theo đại phu. Ông ấy đang giúp lão gia kiểm tra vết thương, tuy thoạt nhìn cũng không có gì đáng ngại, nhưng dường như chân không thể cử động nữa."



Đến nội viện, Tạ thị vội vàng vén rèm lên đi vào, thấy Thẩm Mậu nằm ở trên giường còn đại phu đang ở thay ông băng bó xương đùi, trên mặt trầy ra hai vết thương chảy máu. Lúc nhìn thấy hai mẹ con họ, ông gọi lớn: "Mọi người không sao chứ?"



"Chúng thiếp không sao." Tạ thị đi tới bên giường, hỏi đại phu thương thế như thế nào. Sau khi đại phu băng cố định chắc chắn xương chân phải mới nói:



"Xương cẳng chân có vết rạn do bị chấn thương nên ta đã băng bó cố định cho Phù An Bá rồi. Một tháng này cần hạn chế vận động để tránh tái tổn thương xương khớp."



Vân Khanh nghe xong những lời của đại phu nói liền quay đầu nhìn những người đứng ở trong phòng. Ngoại trừ Thẩm Mậu và đại phu, trong phòng còn có hai người Ngự Phượng Đàn và An Sơ Dương.



"May nhờ có hai người thế tử và An công tử ra tay cứu giúp, nếu không chỉ sợ ta đã bị đâm chết cùng hai con ngựa điên hôm nay rồi." Thẩm Mậu nhớ tới cảnh tượng bất ngờ ở trên đường vừa rồi, trong lòng còn có chút kinh ngạc.



Ông ra khỏi hoàng cung liền lên xe ngựa chuẩn bị về nhà, lúc đầu không có việc gì, nào ngờ đi được nửa đường thì con ngựa đột nhiên bắt đầu cáu kỉnh bất kham dẫn đến thùng xe bắt đầu nghiêng ngả. Người đánh xe dạy dỗ nó, nhưng sự bực bội của con ngựa không giảm mà lại tăng lên khiến nó dần dần mất khống chế mà bắt đầu kéo theo xe ngựa chạy loạn ở trên đường. Ngay sau đó, đột nhiên bánh xe lỏng dần rồi rơi ra, chính thời điểm này, chân của ông đụng vào góc bàn, bị đập rách ra. Xe ngựa nghiêng ngả theo hai con ngựa điên cuồng chạy loạn ở trên đường. Một người đánh xe trong đó bị văng xuống xe rồi bị vó ngựa đạp một cước vào bụng khiến hắn thổ huyết, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.



Còn Thẩm Mậu ở bên trong thùng xe bị đập vào đầu đến ngất đi nên căn bản không thể nào nghĩ ra cách thoát thân. May vào lúc này, An Sơ Dương đi ngang qua, nhảy lên lưng ngựa ngăn cản con ngựa đang chạy loạn tứ phía. Ngự Phượng Đàn cũng cùng ra tay cứu Thẩm Mậu ra ngoài từ trong thùng xe bị kéo lê trên mặt đất rất lâu nên bắt đầu dập nát.



Nghe xong những lời này, Vân Khanh có nghi vấn nhiều hơn so với sự lo lắng của Tạ thị: "Con ngựa sẽ không vô duyên vô cớ nổi điên, mọi người đã tra ra là nguyên nhân gì chưa?"



Ngự Phượng Đàn chăm chú nhìn về phía Thẩm Mậu, ý cười trên khóe môi lúc này ẩn đi. Hiện giờ phụ thân của Vân Khanh cũng chính là nhạc phụ tương lai của hắn bị thương, nếu hắn có chút cười cợt chẳng phải là có chút ý tứ hả hê trên nỗi đau của người khác hay sao.



Còn ánh mắt của An Sơ Dương nhìn nơi chân mày khẽ nhíu của Vân Khanh rồi đáp lại: "Sau khi ngựa chết, kiểm tra phát hiện trên móng có đinh, còn bánh xe của chiếc xe ngựa cũng bị người ta nhúng tay động chân tương tự."



Hắn nói chuyện đều luôn rất đơn giản ngắn gọn, chí ít những lúc Vân Khanh nhìn thấy đều không nói quá nhiều. Lúc này lại càng ít lời nhiều ý nói ra nguyên nhân xảy ra chuyện.



Tạ thị đang đứng ở bên cạnh để sắp xếp nha hoàn đi sắc thuốc, nghe nói cũng xoay đầu lại: "Biết là ai sao?"



"Tạm thời chưa biết."



Ngự Phượng Đàn khẽ ngước đôi mắt phượng, dung nhan như ngọc có vài phần sáng tỏ. Hắn đưa ánh mắt về phía Vân Khanh, cùng nhìn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương cũng đoán được là ai ra tay.



Nơi quan viên đỗ xe ngựa có thị vệ tuần tra quản lý, nếu không phải là người của mình, sẽ không tiến vào dễ dàng và còn có thể có thời gian nhúng tay động chân ở trên ngựa như vậy. Lúc đó ánh mắt quận chúa Quý Thuận tràn đầy hận thù nên dựa theo cá tính có thù tất báo của nàng ta, chỉ sợ là đã sai người ra tay.




Ánh mắt của bà ta vừa rồi rõ ràng là xám đen mà lúc này lại bắn ra hai luồng ánh sáng cực kỳ hung ác, tất cả hợp lại cùng với mái tóc khô xác và khóe môi tái nhợt khiến Hải thị và Hoa thị đều có chút sợ hãi.



Các phu nhân cũng không có nhiều cảm tình sâu sắc với cô em gái chồng này vì sau khi gả đến Tiết gia, Tiết thị ỷ vào bản thân là con gái yêu của Tiết Quốc Công mà ức hiếp họ không ít. Sau khi bà ta lập gia đình, mỗi lần gặp gỡ cũng đều vênh váo hống hách, không hề coi họ là chị dâu chút nào. Nếu không phải vì chồng và cha chồng, Hải thị và Hoa thị tuyệt đối không muốn gặp người em chồng này.



"Được, vi phụ nhất định báo thù thay con, giết chết Thẩm Vân Khanh. Bây giờ con không nên suy nghĩ nhiều mà nên nghỉ ngơi cho tốt mới là điều đúng đắn." Tiết Quốc Công nhỏ giọng an ủi con gái, đáy mắt ông ta đang lóe lên ánh sáng đen tối giống như Tiết thị.



Tiết Quốc Công an ủi như vậy nhưng Tiết thị không hề yên tâm, dường như trong cổ họng lại có vài tiếng lầm rầm còn kiên định hơn lúc nãy: "Phải khiến nó sống không bằng chết! Sống không bằng chết! Ngọc Oánh bị nó làm hại, hãm hại phải làm thiếp..."



Hải thị biết đầu đuôi sự tình nên nói thật là bà cũng có vài phần khinh thường An Ngọc Oánh. Để được gả cho Cẩn Vương thế tử mà giở ra đủ mọi thủ đoạn, trước đây đấu không lại quận chúa Quý Thuận tàn nhẫn bá đạo nên bây giờ lại tới nhằm vào quận chúa Vận Ninh, cuối cùng vẫn là tự mình hại mình mất hết thể diện khắp chốn kinh thành. Mọi người bên ngoài đều đang đồn đại An Ngọc Oánh thần kinh sợ hãi đến mức điên điên khùng khùng, lại có mẫu thân phạm vào tội lớn nên có thể gả cho Tứ hoàng tử làm trắc phi đã tốt lắm rồi.



Bà không khỏi mở miệng nói: "Tiểu cô, người đừng giận! Ngọc Oánh là trắc phi, nếu Tứ hoàng tử về sau quang vinh lên ngôi, sau này Ngọc Oánh ít nhất cũng là hoàng quý phi..."



"Trắc phi cái gì! Còn không phải là một người thiếp sao!" Đột nhiên giọng nói của Tiết thị rú lên với âm thanh sắc nhọn nhưng đoản khí. Sau đó khóe miệng lại bắt đầu có máu tươi chảy ra không ngừng với ánh mắt trợn trừng phẫn nộ nhìn Hải thị, thật sự rất giống với ma quỷ chết oan đòi mạng từ địa ngục chui ra. Quả thực khiến Hải thị sợ đến mức tránh đi sau lưng của Tiết Đông Hàm rồi mới nhẹ nhàng giải thích:



"Ta không phải có ý này. Tiểu cô, người hãy thả lỏng tinh thần. Việc này là thánh chỉ ban hôn của bệ hạ ban xuống nên cho dù gả qua cũng không hề thua kém so với chính phi..."



"Được rồi!" Tiết Đông Hàm nghe Hải thị vẫn đang nói không ngừng, biết rõ muội muội tâm cao khí ngạo này của mình sao có thể dễ dàng chịu đựng con gái bảo bối của mình đi làm thiếp. Bất kể Hải thị nói điều gì cũng chỉ khiến Tiết thị càng thêm phát điên mà thôi.



Hải thị bị trượng phu khiển trách một câu, lúc này mới ngậm miệng, còn Tiết thị thì dùng hết sức lực vốn có cầm lấy tay của Tiết Quốc Công, đáy mắt lộ ra sự khẩn cầu mãnh liệt với giọng nói run rẩy gào lên: "Cha, nhất định phải khiến con tiện nhân Thẩm Vân Khanh kia làm thiếp, làm thiếp! Sau đó để cho nó sống không bằng chết, nếu không, con gái chết cũng không cam tâm..."



Bà ta nói tới đây, bỗng nhiên người bắt đầu run rẩy kịch liệt, trợn trắng mắt lên rồi đột nhiên im lặng trở lại với dáng vẻ nanh ác đáng sợ. An Ngọc Oánh sợ đến mức lui về sau hai bước rồi mới la lớn: "Đại phu, mau tới đây..."



Đại phu vẫn luôn đứng hầu ở bên ngoài nhanh chóng tiến đến cứu chữa, chốc lát trong nhà lại rối loạn một hồi. Cũng may sau khi đại phu kiểm tra một lượt, lau mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa, nói: "Phu nhân của Ninh Quốc Công lên cơn phẫn nộ đã bất tỉnh, nhưng..."



Đại phu dừng một chút, Tiết Đông Hàm lập tức hỏi: "Làm sao?"



Đại phu nắm chắc nguyên tắc chăm sóc người bị thương, dưới bầu không khí tràn đầy sát ý trong mắt những người chung quanh, nói: "Nội tạng của phu nhân Ninh Quốc Công bị hao tổn khiến nôn ra máu không ngừng, mà giận dữ nôn ra máu như vậy chỉ sợ không có ích lợi gì đối với cơ thể."



Bà ta vốn không sống được bao lâu nữa, hàng ngày còn nôn liên tục như thế, cho dù là người khỏe mạnh cũng có một ngày thổ huyết đến chết.



Phu nhân của Ninh Quốc Công vẫn luôn tĩnh dưỡng, lúc đầu cũng không dao động lớn như vậy. Là bởi vì An Ngọc Oánh biết bệ hạ thay nàng chỉ hôn cho Tứ hoàng tử, còn làm trắc phi, mau lẹ tới khóc lóc kể lể với Tiết thị mới dẫn đến trong lòng Tiết thị sục sôi mà thổ huyết không ngừng hôm nay.



Nhưng khi thấy tình hình hôm nay, trong lòng An Ngọc Oánh không tả hết khổ sở. Vừa rồi mẫu thân nói nhiều câu như vậy nhưng không hề nói một câu muốn Tiết Quốc Công đi từ hôn với bệ hạ. Tiết thị chỉ nói phải báo thù Thẩm Vân Khanh, nhưng rõ ràng không hề từ chối việc ban hôn này.



Tiết Quốc Công thấy Tiết thị đã ngủ nên cả nhà cũng không tiện ở đây lâu, cáo từ về tới phủ Tiết Quốc Công.



Lúc này trong đại sảnh ngọn đèn dầu sáng rõ, sắc mặt Tiết Quốc Công âm trầm. Vừa rồi ông đi hỏi đại phu, đại phu đã nói Tiết thị tối đa cũng chỉ có thời gian nửa năm. Tiết Quốc Công nhìn thấy bộ dạng Tiết thị dầu hết đèn tắt, cho dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng vẫn khó chịu không thôi. Ông ngước con mắt xám đen lên nhìn về phía con trai cả và hai con dâu, trong giọng nói hàm chứa lạnh lùng: "Vừa rồi con cũng nghe thấy lời của muội muội con. Tâm nguyện của nó như vậy có cách nào để giải quyết được bây giờ?"