Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 377 : Gặp vua cầu khẩn

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Tiết Đông Hàm nghiến răng nói: “Cao Thăng, vừa rồi ngươi chưa nhìn thấy gì hết, tốt nhất nên cẩn thận cái miệng! Dẫn theo đám sai dịch này nữa, lập tức đi ra ngoài!” 



Lúc này, Tiết Đông Hàm dáng vẻ mười phần hống hách. Tiết Quốc Công trong triều quyền thế ngập trời, Tiết Đông Hàm tự nhiên cũng được nâng đỡ không ít. Tuy rằng hiện tại mới chỉ ba mươi mấy tuổi, nhưng tham cũng vọng rất lớn, thấy Cao Thăng không hề có ý tôn trọng với mình, giọng điệu nói chuyện tự nhiên cũng chẳng coi ai ra gì.



Thế nhưng Cao Thăng đã hạ quyết tâm, không định che giấu việc này, lại bị vỗ vào mặt không nể nang gì như vậy, lập tức máu nóng cũng dồn lên não: “Cái gì mà chưa nhìn thấy? Bổn quan dẫn theo nhiều sai dịch như vậy, mỗi người đi vào đều nhìn thấy rõ ràng mồn một, Tiết đại công tử đây là định lấy quyền bịt miệng người sao?” 



“Cao Thăng, ngươi chẳng lẽ không biết chuyện này quan trọng thế nào sao? Ta sao lại ở đây cùng quận chúa Quý Thuận được. Ngươi tốt nhất đừng nên làm lớn chuyện, bằng không ngươi cũng chẳng được lợi gì đâu!” Tiết Đông Hàm nghiến chặt hàm răng. Lúc này, nếu bản thân ông còn chưa nhìn ra ý tứ của Cao Thăng, e rằng bấy lâu nay lăn lộn ở quan trường cũng chỉ là tốn công vô ích. Thế nhưng đúng như Cao Thăng nói, sai dịch tiến vào ban nãy chỉ sợ đều đã nhìn thấy hết, nếu không cẩn thận áp chế chuyện này, đến lúc đó lại càng không dễ xử lý.



Tiết Đông Hàm là giữ thái độ muốn dàn xếp ổn thỏa, kể cả là giải quyết dưới góc độ cá nhân. Thế nhưng ông không dự đoán được uy lực của quận chúa Quý Thuận trong lòng kẻ khác. Người Cao Thăng sợ nhất không phải ông, ngược lại là quận chúa Quý Thuận.



Mà lúc này, vị quận chúa kia nét mặt tràn đầy lãnh ý đang nhìn chằm chằm vào Tiết Đông Hàm, cũng không nhìn đến Cao Thăng, tiếp tục hỏi: “Vì sao người đến lại là ngươi?” 



Câu hỏi này, cũng là điều nãy giờ Tiết Đông Hàm vẫn đang thắc mắc. Thư của hắn rõ là gửi đến tay Thẩm Vân Khanh, hạ nhân cũng nhìn thấy Thẩm Vân Khanh tiếp nhận, vậy mà người tới thế nào lại là Quý Thuận quận chúa.



Tất nhiên, hắn cũng không ngốc đến mức trực tiếp nói ra ở đây, rằng ta lúc đầu muốn là Vận Ninh quận chúa tới, cuối cùng không biết vì sao lại thành Quý Thuận quận chúa cô. Nếu cứ thế nói ra, một là không có chứng cứ, hai là không có nhân chứng, cùng lắm cũng chỉ là mấy lời nói nhảm không có căn cứ, càng khiến mấy người này thêm hoài nghi mà thôi.



Vì vậy, hắn nuốt xuống cục tức đang trào đến tận miệng, bình tĩnh quay lại nói với Quý Thuận quận chúa: “Ta cũng không biết vì sao lại là quận chúa, sợ rằng trong chuyện này có điều hiểu lầm. Chi bằng quận chúa và Cao đại nhân trước tiên nói rõ ràng một chút, tránh việc gặp phải những chuyện phát sinh ngoài ý muốn.” 



Nếu Quý Thuận quận chúa cũng lấy quyền tạo áp lực như Tiết Đông Hàm, cõ lẽ Cao Thăng cũng sẽ bịt luôn chuyện này lại. Ai dè Quý Thuận quận chúa vẫn không nhúc nhích, một đôi mắt hạnh cứ nhìn chằm chằm vào hắn. “Tại sao lại là ngươi ở đây?”



Tiết Đông Hàm nhíu mày một cái, từ khoảnh khắc kia khi ngọn nến trong phòng bắt đầu được thắp sáng, nếu như hắn nhớ không lầm, đây cũng phải là lần thứ tư Quý Thuận quận chúa hỏi đi hỏi lại một vấn đề này. Lúc này, gương mặt nàng trông thì có vẻ điềm tĩnh, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một loại thần sắc vô cùng quái dị. Cả người thoạt nhìn giống như rơi vào một trạng Thải cố chấp, khiến người đối diện không khỏi có chút chột dạ.



Hắn nhất thời cảm thấy đau đầu, thế quái nào lại chọc trúng vị quận chúa này, đã ngang ngược không biết lý lẽ, lại không thể tùy tiện đối xử giống như mấy kẻ bình thường, thật khiến người ta chán ghét. Vài lần bị truy vấn, giọng của hắn cũng bắt đầu phả ra khí lạnh: “Ta cũng đang muốn hỏi, vì sao đã khuya khoắt thế này, quận chúa lại xuất hiện trong biệt viện của ta!” 



“Ta hỏi lại lần cuối, tại sao lại là ngươi!” Quý Thuận quận chúa vẫn mang vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giọng nói lại hàm chứa lãnh ý dày đặc, nhìn chằm chằm vào Tiết Đông Hàm.



Cao Thăng nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, nghe đối thoại của hai người này, trong đầu chỉ cảm thấy ù ù cạc cạc, quái lạ thật. Hai người cứ nói tới nói lui, lại không một câu nhắc đến trọng điểm. Rốt cuộc chuyện này nên xử lý thế nào, hay là hai người họ đang cố ý ở chỗ này kéo dài thời gian? Lúc đó lại lấy những thủ đoạn khác ra đối phó với mình? Nghĩ đến đây, Cao Thăng lập tức vung tay lên cắt ngang hai người: “Tiết đại nhân, ngươi biết rõ Quý Thuận quận chúa là người sắp đến ngày hòa thân, vì sao nửa đêm rồi còn ở chỗ này gặp mặt? Rốt cuộc là tại làm sao?”



Cao Thăng mặc dù là Kinh triệu doãn*, phong cách làm người xưa nay vốn láu cá, nhưng dù sao cũng đường đường chính chính là một quan tam phẩm, so với chức của Tiết Đông Hàm cũng không hề thấp hơn. Vả lại, hắn cũng là một người nhạy bén, mắt thấy hai người phía trước đang tranh chấp không có điểm dừng, đành phải dùng chất giọng nam trầm đầy nội lực xuất ra khí thế thẩm án ngày thường, lập tức khiến hai kẻ đang giằng co trong phòng kia cũng phải quay đầu lại.   



(*) Kinh triệu doãn: chức vụ được đặt ra từ thời Tần, giữ nhiệm vụ quản lý hành chính và trị an ở kinh đô.



Hắn trực tiếp gán thẳng vấn đề vào trên người Tiết Đông Hàm, chính là một trong những kỹ xảo thẩm vấn. Nếu cứ để hai người này ngươi một câu ta một câu giống như đánh Thải Cực, ai biết được bọn họ muốn ầm ĩ tới khi nào.



Tiết Đông Hàm bị Cao Thăng chỉ đích danh, biết chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, vẻ phớt đời ngồi phịch xuống ghế, lạnh lùng nói: “Cao đại nhân, khi sự tình còn chưa được làm rõ, chớ có tùy tiện kết tội. Sao ngươi biết ta cùng Quý Thuận quận chúa ở chỗ này gặp mặt? Mà không phải bị người khác làm hại?” 



Cao Thăng nhìn hắn vừa ngồi xuống, bản thân mình ngược lại đang đứng, tư thế này là đang khinh khi hắn đây mà, cũng tức giận nói: “Hại? Nếu như là bị hại, vậy tại sao khi bản quan đến liền nhìn thấy quận chúa đang ngồi trong lòng của ngươi, mà dường như Tiết đại nhân cũng không có ý gì muốn phản kháng?” Vốn là không muốn nói câu này, nhưng bây giờ Tiết Đông Hàm lại còn thích hỏi vặn, hắn tự nhiên cũng sẽ không khách khí!



Đây chính là chỗ phiền toái nhất, lúc trước hắn cứ ngỡ là Thẩm Vân Khanh, ai dè lại là ôn thần này! Tiết Đông Hàm nghĩ thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không lộ vẻ sợ hãi: “Nơi này là biệt viện của bản quan, hôm nay bản quan hẹn khách nhân* phong nguyệt tới đây, nói vậy chắc Cao đại nhân cũng hiểu. Chuyện nam nữ trăng gió, ôm ấp yêu thương cũng không phải là trái lẽ thường. Vậy mà không biết rốt cuộc là hạng tiểu nhân nào lập mưu hãm hại, người tới không ngờ lại là Quý Thuận quận chúa, điều này khiến trong lòng bản quan cả kinh, còn chưa phản ứng lại được, đại nhân ngươi đã đi vào rồi!”




Cao Thăng nhìn Minh đế thuận tay đã vứt bỏ thư kia, tuy là không nói ra, nhưng thiên vị trong lời nói với Quý Thuận quận chúa không cần nghe cũng rõ, hắn xem tình hình rồi lên tiếng: “Bệ hạ, về chuyện này của hai người, còn có một chứng nhân đã đưa ra lời làm chứng.” 



Tiết Đông Hàm lập tức nhìn Cao Thăng, trong tròng mắt là hận ý như muốn giết người. “Cao Thăng, ngươi đừng vội nói bậy!”



Lúc này đã đến trước mặt Minh đế, Cao Thăng cũng không còn gì phải sợ, chỉ cười nhạt: “Có phải nói bậy hay không, bệ hạ tự có định luận, mong rằng Tiết đại nhân trước tiên cứ bình tĩnh, nghe ta nói hết đã.” Trong lời nói của hắn có gai, nếu như Tiết Đông Hàm vẫn muốn tiếp tục nói thêm, vậy chính là coi rẻ Minh đế, đành bấm bụng căm giận ngậm miệng lại.



Cao Thăng lúc này mới nói: “Bệ hạ, lúc đó ở trong sân, sai dịch bắt được một gã sai vặt. Tên này đã nhận tội, căn cứ theo lời dặn dò của Tiết đại nhân, sai hắn vào chạng vạng tối hôm nay, đứng trước cổng đợi một nữ tử dung mạo xinh đẹp, gặp thì xưng là ‘Quận chúa’, mà Quý Thuận quận chúa đến lúc đó, cũng chính bởi vì gã sai vặt xưng hô như vậy, mới khiến nàng xác định quả thực là có người hẹn nàng.” 



“Nói vậy, Tiết đại nhân đã sớm có chuẩn bị?” Ngự Phượng Đàn ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt lưu chuyển trên người Tiết Đông Hàm, dùng ngữ điệu giống như vô cùng giật mình hỏi.



“Căn cứ vào lời nói của gã sai vặt lúc đó mà suy đoán, Tiết đại nhân xác thực là biết rõ có ‘Quận chúa’ sẽ đến.” Cao Thăng cân nhắc qua từng người, không mang theo chút nào cảm tình cá nhân, lại khiến Minh đế càng có thể hiểu được loại ý tứ này.



“Tiết Đông Hàm, ngươi nói xem, những điều Cao đại nhân vừa nói có phải sự thật hay không?” Minh đế hỏi. 



Tiết Đông Hàm gân xanh nổi đầy trên trán, sở hở lớn nhất của hắn cũng chính là ở điểm này, khó sửa lại lời nói nhất cũng là ở điểm này. Hắn có nên hay không trực tiếp nói ra dự định lúc trước, rằng tối nay người hẹn nhau với hắn vốn là Vận Ninh quận chúa Thẩm Vân Khanh, không biết vì sao người tới lại là Quý Thuận quận chúa. Thế nhưng nếu nói là Thẩm Vân Khanh cũng không có cách nào nói rõ, rằng hắn dựa vào danh nghĩa của An Tuyết Oánh gửi đi thiếp mời.



Một khi liên lụy đến nàng, sẽ kéo theo toàn bộ phủ An Bá, Ninh Quốc Công, thậm chí cả Tiết Quốc Công dính vào chuyện này. Đến lúc đó chiều hướng phát triển của tình hình sẽ càng ngày càng không thể khống chế.



Minh Đế hiển nhiên không muốn làm lớn chuyện này, cũng không muốn những người khác biết. Xem chừng vẫn là chuẩn bị gả Quý Thuận quận chúa đến Tây Nhung, cho nên chỉ xem chuyện này là vài lời gièm pha, tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài. Bằng không Tây Nhung bên kia sẽ có phản ứng gì, khó có thể nói rõ. 



Còn nữa sau khi Minh đế đi vào, cũng không tức giận nhằm vào hắn, hiển nhiên trong lòng Minh đế cũng có tính toán. Sau khi nhìn qua lá thư, Minh đế cũng chỉ quở mắng Quý Thuận quận chúa một câu, thậm chí một chữ cũng không khiển trách hắn. Đây càng nói rõ, trong đầu Minh đế hẳn đã trước sau cân nhắc việc này.



Tiết Đông Hàm cũng không phải kẻ ngốc, mà Tiết Quốc Công có thể ở trong triều lâu như vậy, Tiết Đông Hàm cho dù có là người ngốc đi nữa, theo bên cạnh nhiều năm như thế cũng đã có thể học được không ít. Huống chi hai người con trai của Tiết Quốc Công đều là những người vô cùng xuất chúng. Tiết Đông Hàm trong triều theo Tiết Quốc Công học tập quyền thuật*, mà Tiết Đông Cốc ở biên cương tay cầm binh quyền, một văn một võ, đều là những tài tử nổi danh trong triều.



(*) Quyền thuật: Sách lược sử dụng quyền lực. 



Hiểu được ý định của Minh đế, Tiết Đông Hàm lúc này liền quỳ xuống, nét mặt tỏ ra xấu hổ: “Bẩm bệ hạ, tối nay thần vốn là cho mời phong nguyệt khách nhân, bởi vì…Có chút yêu thích kì lạ đối với phương diện này, liền dặn người ta giả dạng thành quận chúa đến gặp. Không ngờ Quý Thuận quận chúa nhận được phong thư trêu chọc tai quái, ma xui quỷ khiến thế nào lại trùng hợp với cách thức thần hẹn người kia. Thần nay đã qua ba, tuổi tác so với Quý Thuận quận chúa chênh lệch không ít. Thuở nhỏ nhìn nàng lớn lên dưới sự che chở của bệ hạ, nếu phải nói một câu vượt quá bổn phận, chính là tuổi tác của quận chúa và Tiết Liên nhà thần xấp xỉ tương đương, trong mắt của thần, quận chúa cũng chỉ giống như con gái mà thôi, tuyệt sẽ không có loại tâm tư như vậy. Xin bệ hạ tin tưởng thần, thần tuyệt đối không dám vọng tưởng Tây Nhung Thái tử phi, làm ra chuyện phá vỡ hòa bình hai nước, một lòng trung thành chỉ mong bệ hạ thẩu tỏ!” 



Hắn vừa dứt lời, cả người liền phủ phục dưới mặt đất, dập đầu hướng phía Minh đế. Lúc này, thống khổ cùng kinh ngạc trong đáy mắt Tiết Đông Hàm đều không phải giả. Đây thật sự là tâm trạng của hắn, sự tình náo loạn đến nước này, còn thể không thống khổ sao?



Thế nhưng trong lúc hắn kể lể, Quý Thuận quận chúa lại đang cân nhắc một việc. Gã sai vặt trong lời nói của bọn họ, khiến cho nàng nhớ tới một người, An Ngọc Oánh cũng là lưu luyến si mê Ngự Phượng Đàn, trình độ mến mộ đối với Ngự Phượng Đàn có lẽ cũng chỉ thấp hơn duy nhất một mình nàng mà thôi. Trước đây nếu không phải bởi vì Tây thái hậu nhiều lần nhấn mạnh, không nên đến gây sự với An Ngọc Oánh. Nàng mới cật lực kìm nén bản thân không động thủ tiêu diệt một tình địch như vậy. Hồi kinh trong thời gian này, nàng cũng nghe thấy người ta nghị luận bàn tán chuyện vào đêm thất tịch, cùng với chuyện xảy ra lúc đó của Ninh Quốc Công. 



Trực giác của con người đôi khi vô cùng chuẩn xác, nhất là trong trường hợp đối mặt với tình địch. Quý Thuận quận chúa phán đoán vô cùng chính xác người lúc đầu An Ngọc Oánh muốn đối phó là Thẩm Vân Khanh, có điều cũng thất thủ giống nàng, còn liên lụy Tiết Thị nằm liệt trên giường.



Tiết Đông Hàm là ca ca của Tiết thị, hắn hẳn vì muốn thay muội muội báo thù, đêm nay vị quận chúa được hẹn tới kia e rằng phải là Thẩm Vân Khanh mới đúng! Vậy thư của nàng là do ai gửi tới?



Nghĩ tới đây, đáy mắt Quý Thuận quận chúa lóe ra độc quang, quay đầu nhìn Tiết Đông Hàm, yên lặng hai giây, thu lại ánh mắt sắc lạnh, lập tức quỳ phịch xuống đất, lết hai bước đến bên phải Minh đế, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt trong suốt: “Hoàng cữu cữu, Yên Thải cảm thấy Tiết đại nhân là đang nói dối. Người hắn muốn mời rõ ràng chính là Vận Ninh quận chúa Thẩm Vân Khanh!”