Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 38 : Trên Đường Đi Gặp Mỹ Nam Tử (6)

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Mà ngay lúc này, màn xe ngựa từ từ vén lên, lộ ra ánh mắt thẳng tắp, dừng lại trên người Vân Khanh.



Bên ngoài kai là thanh âm nữ tử dễ nghe, một thân quần áo màu đỏ với váy dài, chất sa đặc biệt làm tà váy nhẹ bay, theo cử động hơi đong đưa, tựa sương khói tràn ngập bên chân, cả người như chìm trong sương khói mây mờ, khiến người khác không nhịn được muốn thấy dung nhan, nhưng một đường nhìn lên lại bị một tầng lụa mỏng che khuất, chỉ nhìn được ngón tay mảnh khảnh, trắng muốt như cọng hành, mềm nhẹ làm người ta muốn đặt trong tay mà cẩn thận vuốt ve.



Đại phu chân đất vừa thấy mọi người hướng về Vân Khanh, không khỏi phất tay áo đứng dậy, mặt lộ ra căm phẫn: “Ngươi đã nói là bị cảm nắng, vậy thì thử cứu hắn xem.” Hắn ta nhìn quần áo trên người lão nô gọn gàng sạch sẽ, đoán rằng chủ nhân xe ngựa là người xa hoa, muốn nhân cơ hội kiếm một khoản, không nghĩ đến nửa đường lại có con nhóc con cướp đi tài lộc, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc có trị được hay không.



Trị bệnh cứu người là quan trọng, Vân Khanh không chút từ chối, nàng bước lên từng bước, chân thành nói: “Phiền toái hộ vệ ca ca đưa lão nhân gia chuyển sang chỗ râm mát, thông thoáng, tránh cho ánh mắt trời chiếu thẳng vào.”



Nàng là nữ tử, không thể tùy ý cùng nam nhân tiếp xúc thân cận, hộ vệ kia hiểu rõ gật đầu, ôm lão nô đến chỗ thoáng gió, lại nghe theo lời Vân Khanh, đem áo cởi bỏ, dùng nước làm quần áo ẩm ướt, trên trán cũng đặt một mảnh khăn ẩm hạ nhiệt.



Ước chừng qua một nén nhang, lão nô từ từ tỉnh lại, tuy rằng còn yêu nhưng người đã không còn gì lo lắng. Vân Khanh bắt mạch cho lão một lần nữa, rồi dặn lão uống nhiều nước, mùa hè tránh phơi nắng dưới ánh mặt trời.



“Tiểu cô nương thật lợi hại.” Trong đám đông có người kêu lên, ánh mắt nhìn Vân Khanh cũng thêm thiện ý.



“Đúng vậy, thật là không nhận ra, so với đại phu kia còn giỏi hơn.” Mọi người nói xong ngẩng đầu lên tìm đại phu chân đất kia nhưng đã không còn thấy bóng người. Hóa ra là hắn thấy Vân Khanh đem lão nô cứu tỉnh, lập tức biết không tốt, xám xịt mặt mày bỏ chạy.
“Tứ gia, có cần đi hỏi thăm gia thế nàng kia không?”Chỉ cần có thể lấy lòng nam nhân trước mặt, bất cứ chuyện gì hắn cũng không bỏ qua.



“Không cần.” Chợt ý thức được là mình vừa mỉm cười, trong nháy mắt hắn đem ý cười thu lại, sắc mặt khôi phục vẻ lạnh lùng, “Hữu Thần, lần này lẻn vào Liễu phủ có tìm được thứ kia không?”



Vừa nhắc đến chính sự, không khí thoải mái trong xe ngựa lập tức bị một cỗ khí tức nghiêm nghị thay thế, mà nam nhân kia, cũng chính là Cảnh Hữu Thần, sắc mặt khẽ thay đổi, đáy mắt lộ ra ý sợ hãi, cúi đầu nói: “Vi thần vô năng, lần lẻn vào Liễu phủ gặp phải một người mặc đồ đen đeo mặt nạ cũng lẻn vào thư phòng tìm kiếm thứ đó, người này võ công cực cao, thần không phải là đối thủ của hắn, bị trọng thương nên hoảng sợ chạy ra ngoài.”



“Thì ra là thất thủ?” Thanh âm lạnh lùng bỗng chuyển thành âm trầm thị huyết, Cảnh Hữu Thần hoảng sợ, lập tức quỳ rạp xuống, “Vi thần mặc dù thất thủ nhưng tra được tin tức khác.”



“Nói.” Một chữ đơn giản, không mang theo cảm xúc nhưng ép Cảnh Hữu Thần không nâng nổi đầu dậy, “Lúc trước Tạ Thịnh Thư trừ nhất muội gả cho Liễu gia thì còn hai người khác, một người gả cho Vi gia ở kinh thành, một người gả cho Trầm gia ở Dương Châu. Vi thần nghĩ, nếu muốn tìm kiếm, hai nhà này cũng không thể bỏ sót.”



“Ngươi cho rằng thứ đấy cũng có khả năng ở trong nhà hai người kia?” Tứ gia sờ sờ ngọc ban chỉ trên ngón cái, sắc mặt cứng rắn lạnh lẽo, đôi con ngươi âm trầm đen tối nhìn nam tử đang quỳ rạp trên mặt đất.



Cảnh Hữu Thần chịu đựng hàn ý trên lưng, gật đầu nói: “Đúng thế, vi thần cho rằng, nếu vật đó nếu thật sự được giao cho Tạ Thư Thịnh, như vậy có khả năng ở trong tay nữ nhi của hắn, sau đấy mới đến kỳ muội trong phủ.”