Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 409 : Xảy ra chuyện trong cung

Ngày đăng: 11:39 30/04/20


Vân Khanh không hỏi lại, nàng chỉ đứng một bên cùng Chương Oánh, đợi nàng ấy nói ra, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!



Qua khoảng hai khắc, nước mắt Chương Oánh dần ngừng lại, nhưng sự dừng lại này của nàng ấy không hề giống đã từng khóc, uất ức trong lòng đã được phát tiết mà càng giống như nước mắt đã chảy đến mức không thể nào chảy được nữa, hai mắt lộ ra vẻ khô cạn, đôi mắt vẫn luôn ngơ ngẩn rốt cuộc cũng chuyển hướng về phía Vân Khanh bên cạnh, môi nhúc nhích như đang muốn nói gì.



Vân Khanh thấy nàng ấy dừng tiếng khóc mới cầm khăn cho nàng ấy lau khô nước mắt trên mặt, kéo nàng ấy ngồi xuống giường mềm khiến tâm trạng Chương Oánh hơi thả lỏng một chút, mới mở miệng hỏi lại một lần nữa: “Bây giờ cô có thể nói xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không?” 



Lúc này Chương Oánh đã không khóc nữa, nhưng sự bi thương và tuyệt vọng lộ ra trong mắt nàng ấy vẫn không giảm bớt chút nào, cặp mắt xếch xinh đẹp kia cứ như vậy nhìn Vân Khanh, dường như có hàng trăm hàng ngàn lời muốn nói với Vân Khanh nhưng lại không nói nên lời.



Nàng rất muốn nói, rất muốn nói cho Vân Khanh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Chương Oánh lại thấy rất khó mở miệng, nàng thực sự không có cách nào nói chuyện trong lòng ra cho Vân Khanh biết, chuyện như vậy thật sự khiến nàng xấu hổ khi mở miệng.



Cứ như vậy, Vân Khanh cũng không hỏi nữa, nàng chỉ đang đợi. Nàng biết Chương Oánh đang do dự, chuyện này có lẽ có liên quan lớn đến mức Chương Oánh thực sự không thể cứ như vậy mà nói ra. 



Chẳng lẽ ở trong cung bị người ta bắt nạt hay sao? Trong lòng Vân Khanh thầm nghĩ, nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ của nàng, hơn nữa bị người ta bắt nạt có lẽ không phải là chuyện gì khó mở miệng.



“Vừa rồi ngại quá. Nhất thời không kiềm chế được nỗi lòng.” Qua một lát, rốt cuộc Chương Oánh cũng mở miệng nói chuyện, nhưng lúc này nàng vẫn không nói chuyện gì như cũ, trên mặt đổi thành một kiểu thản nhiên cố ý, dường như muốn che giấu tất cả những gì vừa mới xảy ra trong một câu.



Cảm giác được ánh mắt hỏi thăm của Vân Khanh, Chương Oánh không được tự nhiên dời mắt đi, đứng lên, tránh đối mặt với ánh mắt trong suốt cơ trí của Vân Khanh, vội vã nói: “Ta đột nhiên nhớ ra còn có chuyện, ta về trước đây.” 



Giọng nói của nàng vội vã như vậy, dường như muốn rời khỏi chỗ Vân Khanh.



"Đợi đã." Vân Khanh đứng lên, lạnh nhạt mở miệng, lại khiến Chương Oánh cuống quít đi lên phía trước hai bước như sợ Vân Khanh hỏi nàng vậy, nét mặt hết sức phức tạp.



Vân Khanh đi ra khỏi phòng, ra ngoài gọi Lưu Thúy bưng một chậu nước ấm vào, nói với Chương Oánh: “Cô lau mặt đi đã, mợ cô nhìn thấy nhất định sẽ hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.” 



Chương Oánh ngạc nhiên trong nháy mắt, đáy mắt lập tức nổi lên gợn sóng như bọt nước, nàng cắn đôi môi đỏ mọng, nhẹ nhàng gật đầu. Vân Khanh là một người rất cẩn thận, tuy không nói ngoài miệng đối với người ta tốt thế nào nhưng vẫn luôn rất tỉ mỉ chăm sóc người khác. Ví dụ như thích uống trà gì, thích ăn điểm tâm gì, mỗi lần đến chỗ Vân Khanh làm khách đều nhất định có thể ăn được thứ mình thích. Bây giờ Chương Oánh cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm giữa những cử chỉ của Vân Khanh.



Nàng vỗ nước ấm, rửa đi nước mắt trên mặt, lại ngày càng kiên định với ý nghĩ vừa rồi, nàng không thể nói chuyện xảy ra ngày hôm qua cho Vân Khanh biết, nếu Vân Khanh khinh thường lời nói của nàng, sau này nàng sẽ mất đi một người bạn cực tốt.



Nhận lấy khăn mặt Lưu Thúy đưa tới, Chương Oánh từ từ lau khô nước trên mặt, lại nhận lấy khăn lau tay, tuy mắt vẫn hơi sưng, trên mặt vì ngâm qua nước mà lộ ra vài phần mềm mại, thoạt nhìn sắc mặt cũng không kém. 



Vân Khanh lấy dầu bôi mặt cho nàng ấy, thản nhiên nói: “Nếu cô không muốn nói thì thôi. Đừng để người khác nhìn ra. Đây là dầu bôi mặt hoa đào Thanh Liên mới làm ra, bôi lên sắc mặt sẽ tốt hơn rất nhiều.”



Chương Oánh nhận lấy dầu bôi mặt nhưng không bôi lên mặt, chỉ nhìn Vân Khanh thật sâu, mím môi mấy lần muốn khép mở nhưng vẫn đi ra ngoài, để lại một bóng lưng màu xanh đậm có vẻ cô tịch lại thẳng tắp mảnh khảnh.



“Chương tiểu thư rất kỳ lạ, nhìn nàng ấy có vẻ rất đau lòng.” Lưu Thúy gọi tiểu nha hoàn vào dọn dẹp nước và khăn đã dùng qua ra ngoài, đáy mắt tràn đầy nghi ngờ hỏi. 



Vân Khanh nói giọng nhẹ nhàng: “Đúng vậy, dáng vẻ rất đau lòng.” Nhưng vì sao?



Vào ngày thứ ba sau khi Chương Oánh khóc, Vân Khanh đến chỗ Tạ thị thỉnh an, nhìn thấy Tần thị đang ở trong phủ. Người Tần thị quen trong kinh ít, vì là tội nhân, lại đã từng làm nha hoàn, các quý phụ trong kinh đa phần đều kết giao vì bối cảnh xuất thân, tuy Cảnh Trầm Uyên hiện nay đang là người chạm tay có thể bỏng trong số các quan viên mới nhậm chức trong kinh nhưng rất nhiều người vẫn không muốn qua lại với Tần thị để tránh hạthấp thân phận cao quý của bọn họ. Hơn nữa bà vẫn luôn ru rú trong nhà, người quen cũng ít, người thường lui tới cũng chỉ có Tạ thị mà thôi.



Lần này Vân Khanh đi vào lại nghe được một tin tức khiến nàng suy nghĩ sâu xa. 



Tần thị và Tạ thị ngồi trên giường la hán, hai người đang uống trà nói chuyện phiếm, Tần thị khẽ nhướng mày cười nói: “Lại nói tiếp, hai ngày nay, trong cung đã xảy ra một chuyện lạ.”



Bà nói xong, nhìn thấy Vân Khanh đi tới, nhìn Vân Khanh dung mạo ngày càng xuất sắc, trong lòng Tần thị rất nuối tiếc, nếu con trai mình có thể lấy được một người vợ vừa hiểu chuyện vừa xinh đẹp như vậy thì tốt, đáng tiếc, bây giờ đã để Cẩn Vương thế tử có được rồi.



Vân Khanh lần lượt hành lễ với Tần thị và Tạ thị, sau đó mới ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, trên mặt mang theo nụ cười vừa đúng mực, hiếu kỳ hỏi: “Lúc nãy đi vào nghe thấy dì Tần nói trong cung xảy ra chuyện lạ, là chuyện lý thú gì vậy?” 



Trong lòng nàng vẫn nhớ kỹ chuyện Chương Oánh đến khóc lớn lại không nói chuyện gì, nghĩ đến trong một ngày phần lớn thời gian Chương Oánh đều ở trong cung bầu bạn với Thập công chúa, có lẽ chuyện xảy ra cũng ở trong cung.



Tần thị thấy nàng hiếu kỳ, thoáng trù trừ một chút, đang suy nghĩ rốt cuộc có thể nói ra trước mặt Vân Khanh hay không, sau lại nghĩ nàng đến lúc đó phải gả cho Cẩn Vương thế tử, không tránh được việc có giao thiệp với người trong hoàng thất, lúc này mới nói: “Chuyện này nói lạ cũng không tính là rất lạ, mấy ngày trước hoàng thượng về Dưỡng Tâm điện, sai Ngụy tổng quản đi tìm cung nữ đãởLộng Phong các đêm trước, nghe nói bệ hạ muốn lập cung nữ đêm đó gặp rồi ngưỡng mộ trong lòng làm phi tần.”



Thì ra là chuyện như vậy, thảo nào Tần thị do dự không nói. Nhưng Tạ thị không hề cảm thấy Vân Khanh lúc này vẫn nên chuyện gì cũng không biết, nữ tử còn một tháng nữa là phải gả cho người ta, đặc biệt là gả tới vương phủ, có liên quan tới tất cả những chuyện trong cung là điều không thể tránh được. 



Tạ thị gạt nắp chén trà, ánh mắt nhìn về phía Vân Khanh, thấy hai mắt nàng toát ra vẻ suy tư, lại vì chưa kết hôn nên cuối cùng cũng không mở miệng hỏi, vì vậy bà từ từ nói: “Chuyện hoàng đế coi trọng cung nữ trong cung rồi phong làm phi tần cũng không phải không có. Thục Đức quý phi của tổ tiên hoàng đế cũng là từ cung nữ được tấn thăng lên. Chỉ là đây đã là ngày thứ ba rồi, cung nữ kia còn chưa tìm được nhỉ?”



Tần thị gật đầu: “Nghe nói tin tức vừa ra, cung nữ đến mạo nhận ít cũng có ba bốn chục người, nếu không phải nói tài năng đã đượcLộng Phong các thừa nhận, chỉ sợ còn nhiều hơn con số này.”


Đầu đuôi mọi chuyện hiện nay đã rõ, thuốc này Vân Khanh có thể quay về tra sách thuốc, Vấn lão thái gia cũng viết thư về, còn có bốn năm ngày nữa sẽ đến kinh thành, đến lúc đó Vân Khanh có thể đi hỏi Vấn lão thái gia, ông ấy đương nhiên biết rõ về những dược vật này.



Thời gian này, những chuyện theo nhau mà đến thực sự quá nhiều, trong kinh thành chỗ nào cũng lộ ra khí tức rục rịch khiến người ta cảm thấy rất không yên ổn.



Nghĩ tới đây, Vân Khanh đè xuống nghi ngờ trong lòng, mắt nhìn Chương Oánh, vô cùng bình tĩnh hỏi: “Cô trốn tránh như thế cũng không phải cách, nếu Minh đế không tìm được, mở rộng phạm vi ra, thời gian mấy ngày nghỉ của cô sẽ trở nên rất đột ngột, rất nhanh sẽ có người dời lực chú ý sang người cô.” 



Toàn thân Chương Oánh run lên: “Ta không muốn vào cung, ta không muốn...”



Nếu là trước kia, còn chưa gặp được người mình thích, có lẽ vào cung cũng coi như một con đường, nhưng trong lòng Chương Oánh của bây giờ đã có An Sơ Dương, sao nàng còn nghĩ tới chuyện đến bên cạnh một nam nhân mình không thích nữa, nhưng Chương Oánh lại nói tiếp: “Vân Khanh, nhưng ta bây giờ, sau này phải làm thế nào đây...”



Nàng đã không còn là xử nữ nữa rồi, dù có gả cho An Sơ Dương cũng nhất định sẽ bị ghét bỏ. 



Mắt nàng ấy mở to, lộ ra sự mờ mịt và bất lực sâu đậm, thực ra Vân Khanh cũng không hy vọng Chương Oánh vào cung. Tranh đấu trong cung còn mãnh liệt và xảo quyệt hơn bên ngoài nhiều, sau khi Chương Oánh vào cung, sau này chỉ có thể sống trong lục đục, nam nhân mà nàng ấy gả lại là nam nhân không thể cho nàng ấy sự an ủi nhất trong thiên hạ. Nàng nắm lấy đôi tay lạnh như băng của Chương Oánh, từng chữ từng câu nói:



“Chương Oánh, cô không muốn vào cung thì không cần vào. Dưới gầm trời này, những nữ tử bị bỏ hay bị hòa ly rồi lại gả đi cũng không ít, có thể thấy nữ tử có thể có được lòng nam nhân hay không không ở chỗ thân thể của nàng ấy có hoàn chỉnh hay không mà ở chỗ lòng của nam nhân có đặt trên người cô hay không. Bây giờ chuyện cô phải làm là mau khỏe lại, sau đó làm như không có chuyện gì đi vào cung, không được để người ta phát hiện ra sự khác thường của cô, hiểu chưa?”



Từ xưa tới nay thiên tử nhiều bạc hạnh, nam nhân giống như Càn đế ít lại càng ít. Minh đế tam cung lục viện, phi tần tuy nói không có ba ngàn cũng có một trăm. Có lẽ Minh đế tham cái mới, ở một nơi vô tình gặp được một cung nữ, trong lòng sẽ có mùi vị phong lưu không nỡ kia. Qua một khoảng thời gian không tìm thấy thì sẽ trôi qua. 



Cũng may Chương Oánh không vừa xảy ra chuyện như vậy đã trở về thắt cổ tự vẫn, như vậy thật đúng là không đáng.



Giọng nói của Vân Khanh mang theo sức mạnh an ủi người khác, làm lòng người kiên định, Chương Oánh nhìn thấy sự an ủi chân thành trong mắt phượng, nàng yên lặng gật đầu.



Sau khi biết rõ chuyện của Chương Oánh, Vân Khanh bảo Mễ Nhi đi nấu cháo mang lên cho Chương Oánh, Mễ Nhi nghe được Chương Oánh đồng ý ăn đồ ăn rồi bèn vội vã căn dặn phòng bếp đi nấu. 



Mà Vân Khanh một mặt nói những chuyện khác với Chương Oánh, phân tán sự chú ý của nàng ấy, thấy nàng ấy đã uống hết một chén cháo nhỏ, lúc này mới cáo từ đi từ trong phủ ra.



Sau khi Mạnh phu nhân nghe được Chương Oánh đã ăn đồ ăn rồi, trên mặt lộ ra nét vui vẻ, nhìn Vân Khanh nói: “Vẫn là cô tới mới tốt, nếu không cứ như vậy người sẽ gầy đi không ít.”



Mạnh phu nhân khá đầy đặn, bà cũng cảm thấy các cô gái nên đầy đặn một chút mới đẹp, Chương Oánh mấy ngày nay đói bụng, bà rất gấp gáp. 



“Có người mợ như phu nhân chăm sóc nàng ấy, Chương Oánh nhất định sẽ khỏe lại.” Vân Khanh cười nói.



Mạnh phu nhân gật đầu, thở dài nói: “Chương Oánh cũng là một đứa bé số khổ, lớn như vậy đã không còn mẫu thân nữa, cha lại là một người không để ý đến mọi chuyện, chỉ biết nghe lời nữ nhân.”



Mạnh phu nhân nói vài câu xong, đại khái cảm thấy nói xấu trưởng bối trước mặt Vân Khanh không ổn, bèn ngừng lại, hỏi: “Chương Oánh làm sao vậy?” Bà là người đã kết hôn sinh con, đương nhiên nhìn ra được Chương Oánh không chỉ bị bệnh, chủ yếu còn có tâm bệnh. 



Chân mày xinh đẹp của Vân Khanh khẽ nhíu, nàng nhẹ giọng nói: “Mạnh phu nhân, Chương Oánh không cho ta nói với người, sợ người lo lắng. Nhưng ta biết người nhất định sẽ lo lắng.”



Khi Mạnh phu nhân nghe được câu trước thì trừng mắt lên, đến câu sau thì gật đầu, thầm nghĩ Vân Khanh là một đứa bé biết chăm sóc.



“Là như vậy, nàng ấy ở trong cung làm thư đồng khó tránh khỏi có xung đột với những thư đồng khác. Người kia nói nàng ấy không có mẹ, Chương Oánh tức giận, vì vậy mấy ngày nay mới không muốn vào trong cung.” Vân Khanh thấp giọng nói, trên mặt bày ra dáng vẻ thận trọng: 



"Mạnh phu nhân, người đừng để nàng ấy biết ta đã nói với người rồi, bằng không sau này nàng ấy có tâm sự cũng sẽ không nói với ta nữa đâu."



Dù sao Chương Oánh cũng không phải ở nhà của chính mình, nếu Vân Khanh không nói gì với Mạnh phu nhân thì lại có vẻ như Chương Oánh không thân thiết với cậu mợ, lời này chỉ nói với người ngoài. Vì vậy Vân Khanh dứt khoát nói những lời vừa thật vừa giả cho Mạnh phu nhân.



Mạnh phu nhân biết cô cháu ngoại nhà mình và mẫu thân có tình cảm rất tốt, nghe được thì ra là như vậy, chẳng trách Chương Oánh vẫn nằm yếu ớt trên giường. Bà vội vàng gật đầu nói: “Ta biết rồi, ta sẽ không nhắc tới đâu. Cũng không biết người kia ở trong cung sao lại thất đức như vậy, nói những lời đâm vào tim Chương Oánh.” 



Vân Khanh mỉm cười, cũng không nói nhiều. Dù sao chân tướng Chương Oánh đã nói rồi, không được nói cho Mạnh phu nhân biết để tránh cậu biết rồi giận lên, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì.



Vốn Chương Oánh không ốm đau gì, chủ yếu là tâm bệnh, cứ như vậy nghỉ ngơi một ngày, lại vào trong cung cùng Thập công chúa như thường. Tuy khi nghe thấy người khác thảo luận về tin tức này, trong lòng Chương Oánh đau xót, nhưng nghĩ đến những lời Vân Khanh nói, thời gian dài rồi cũng sẽ qua đi, nàng cũng tận lực tránh những nơi thảo luận này. Tai không nghe để sạch.



Nhưng rất nhiều chuyện đều thay đổi trong nháy mắt. Ngay sau đó, trên triều đã xảy ra một chuyện trước nay chưa từng xuất hiện khiến cuộc đời rất nhiều người vì vậy mà thay đổi. 



***



(*) Tên của Chương Oánh (Zhāng yíng) gần âm với từ “con ruồi” (cāngyíng) trong tiếng Trung.