Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 411 : Phong làm trân phi

Ngày đăng: 11:40 30/04/20


Mặc dù giọng nói bị đè nén một chút, nhưng vẫn có thể nghe ra sự tức giận của Minh đế. Cảnh Trầm Uyên cúi nửa đầu, nói: “Bệ hạ, thần chẳng qua là cảm thấy sự việc kỳ lạ. Nếu Mạnh đại nhân mặc y phục trắng vào điện, bách quan khác đương nhiên đã sớm nhìn thấy rồi, còn Thị lang đại nhân của bộ Hình cũng sẽ không vào lúc nãy mới kinh ngạc thốt lên tiếng. Điều này chứng tỏ trên vải may mặc có vấn đề!”



Những điều này Minh đế sao lại không biết! Nhưng chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể biết, nhưng bây giờ Minh đế lại không muốn nghĩ, nhìn bộ y phục màu trắng chói mắt đó, nghĩ đến ông ấy gần đây mọi việc không thuận lợi, làm thiên tử cao quý đến ngay cả một cung nữ yêu thích tìm nhiều ngày như thế cũng tìm không ra, mẫu thân ruột là Tây thái hậu lại bệnh nằm trên giường không dậy nổi!



Đủ mọi việc dồn lại, làm giảm bớt đi một chút vui vẻ ban đầu, lại cộng thêm sự kích thích của y phục màu trắng, trong ánh mắt của Minh đế xoẹt qua một sự mơ hồ. Ông ấy của lúc này ngược lại không tức giận nữa, nhưng trong lời nói bình tĩnh ẩn chứa lãnh ý vô tận, toàn thân tỏa ra một kiểu uy nghiêm mạnh mẽ, khua tay nói: “Cảnh khanh, ngươi không cần cầu xin nữa! Quan phục đang yên lành cũng có thể để người khác giở trò mà mình không biết, điều này chứng tỏ hắn không hề có chút hứng thú nào đối với chức vị này, ngay cả quan phục của mình cũng không giữ gìn cẩn thận! Nhiều lời vô ích, kéo xuống đợi trảm!” 



Lời nói của Minh đế quyết đoạn lại sắc bén, cho dù là ai cũng nghe ra trong này không có chỗ để thương lượng. Những quan viên mới đầu có lòng muốn cùng cầu xin với Cảnh Trầm Uyên cũng âm thầm lùi bước, không dám động vào, làm trái với người có quyền lực là Minh đế.



Cảnh Trầm Uyên nhìn sắc mặt u ám của Minh đế, biết tâm trạng bây giờ của ông đang hết sức không vui. Nếu lại nói thêm nữa, sẽ chỉ đi ngược lại hoàn toàn, chỉ có thể đợi chút nữa sau khi bãi triều, lại cùng với người khác thương lượng xem có cách gì khác hay không.



Trải qua việc như vậy, trong lòng Minh đế rõ ràng không vui, bãi triều rồi đi ngay. 



Trong buổi triều sáng đột nhiên xảy ra việc như thế này, tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị, nhưng rất nhanh, tin tức này theo những quan viên hạ triều, nhanh chóng truyền ra ngoài.



Lúc tin tức Mạnh đại nhân bị bắt truyền đến, trong lòng Vân Khanh đã có sự chuẩn bị nhưng vẫn lấy làm kinh hãi, không ngờ ra tay nhanh như vậy, xem ra người này sớm đã có kế sách như thế rồi. Một khi Chương Oánh cự tuyệt đứng ra thừa nhận người ngày hôm đó là mình, kẻ ở phía sau lập tức sẽ đến.



Kế hoạch tinh vi như thế và sự phỏng đoán với lòng người, tuy rằng bây giờ vẫn không dám chắc người phía sau là ai, nhưng đối tượng Vân Khanh hoài nghi hàng đầu chính là Đông thái hậu. 



Nhưng thời gian quá gấp gáp, việc quan trọng nhất trước mắt Vân Khanh chính là chứng minh sự việc ngày hôm đó là có người cố ý làm. Nàng suy nghĩ một chút, gọi một tiếng vào trong phòng: “Tang Thanh.”



Tang Thanh như cái bóng xuất hiện trước mặt, nhìn không ra lúc đầu hắn ẩn nấp ở chỗ nào, nhưng hễ gọi một tiếng lập tức khiến người khác biết, hắn quả thực vẫn luôn ẩn nấp trong chỗ này.



“Bây giờ ngươi lập tức đi điều tra cửa tiệm may y phục mà ngày hôm đó Mạnh phu nhân đi đặt quan phục. Nếu bọn người ông chủ vẫn còn, lập tức bắt bọn họ về!” Thời khắc đặc biệt, phải dùng thủ đoạn đặc biệt. Lúc này, Vân Khanh đã không quan tâm việc bắt người này là đúng hay không nữa. 



Thẩm gia làm thêu thùa dệt vải để lập nghiệp, đối với những thứ như vải vóc thuốc nhuộm này, có thể được xưng là người trong nghề. Trước đây Thẩm Mậu bởi vì gặp phải lở đất đá trôi đi mấy tháng không ở nhà, Vân Khanh đã làm rõ ràng những trình tự này. Nàng biết, không phải là Mạnh Kỳ Hựu cố ý mặc y phục màu trắng lên điện, mà là có người giở trò trên quan phục của ông ấy. Nếu nàng đoán không nhầm, đó là một loại vải gặp ánh sáng sẽ bay màu, lúc bách quan từ trong phủ đi ra, trời vẫn còn chưa sáng, nhưng cùng với việc lên Kim Loan điện bắt đầu nghị sự, tia sáng càng ngày càng rực rỡ, và quan phục cũng theo đó mà bay mất màu sắc.



Những người trong nghề nhìn thấy, điều này cũng không có gì coi là bí mật, kiểm tra kỹ càng vải vóc sẽ biết thuốc nhuộm có vấn đề. Nhưng người ở ngoài nghề thì không hiểu.



Vân Khanh suy nghĩ một chút, lại gọi Lưu Thúy vào, nói: “Bây giờ em lập tức đi đuổi theo xe ngựa của Vấn lão thái gia, bảo ông ấy đưa bức thư này cho Chương Oánh, người bồi đọc của Thập công chúa, nhất định phải nhanh một chút.” 



Trong cung không tuyên triệu thì không thể tùy ý đi vào, nhưng Vấn lão thái gia là một ngoại lệ, ông ấy mỗi ngày đều phải vào cung xem bệnh tình của Tây thái hậu, vì vậy ông ấy có tư cách này. Hơn nữa bởi vì danh tiếng của Vấn gia, Vấn lão thái gia cũng có thể tùy ý đi lại trong cung mà không thu hút sự chú ý của người khác.



Chuyện Mạnh Kỳ Hựu bị bắt, Chương Oánh vừa vào cung, chắc chắn sẽ rất nhanh chóng biết được. Để không cho Chương Oánh tự làm loạn thế trận, làm ra những hành vi kích động, để khỏi phải uổng phí sự ẩn nhẫn của những ngày này, nàng nhất định phải viết thư thông báo cho Chương Oánh.



Lưu Thúy thấy sự nghiêm túc tràn đầy trên khuôn mặt của Vân Khanh, biết sự việc không phải chuyện đùa, sau khi nhận lấy lá thư của Vân Khanh liền đi ra bên ngoài gọi xe ngựa đuổi theo xe ngựa của Vấn lão thái gia. 



Sau khi xử lý xong những việc này, Vân Khanh ngồi trên ghế, nhìn những tia nắng mùa xuân đang xuyên vào qua ô cửa sổ đang mở, thỉnh thoảng một vài con bướm bay múa trên những cánh hoa, cùng nhau trêu đùa đuổi bắt, dáng vẻ có chút thoải mái.



Khóe môi nàng khẽ nhếch lên một nụ cười, ánh mắt ánh lên trong ánh ban mai, lại giống như là nhìn về nơi rất xa. Kinh thành này thật sự loạn hơn nhiều so với Dương Châu, những hoạt động ngầm cuộn trào mạnh mẽ, đều ở chỗ tối tăm không nhìn thấy. Sống ở nơi đây, một chút mảy may cũng không thể buông lỏng, hễ không cẩn thận thì sẽ biến thành quân cờ của người khác, làm vật hy sinh của lợi ích.



Vân Khanh mấp máy môi, nghĩ một lát, lại gọi một tiếng. Ám vệ mà Ngự Phượng Đàn phái cho Vân Khanh là một đội, Tang Thanh là đội trưởng của đội ám vệ này, đa số mọi việc đều là do hắn lo liệu. Ngoài ra, còn có một đội phó, sau khi nghe thấy giọng nói của Vân Khanh, hắn cũng xuất hiện. 



“Phu nhân có chuyện gì?” Một nam tử thân hình thon gầy xuất hiện ở trước mặt Vân Khanh, Vân Khanh nhớ Ngự Phượng Đàn gọi tên của hắn là Tang Lục.



Bị hắn gọi là thiếu phu nhân, Vân Khanh có chút không thoải mái, nhưng trong lòng cũng cảm thấy thản nhiên, cũng không để ý quá nhiều đến cách gọi này, nói: “Ngươi nói cho thế tử chuyện của Mạnh đại nhân - Mạnh Kỳ Hựu, bảo chàng nghĩ cách. Nếu không thể trực tiếp cứu Mạnh đại nhân ra, cũng phải có cách kéo dài thời gian mấy ngày.”



Chỉ cần thời gian xử phạt của Mạnh Kỳ Hựu đừng gấp gáp như vậy, cho dù thêm một hai ngày, vẫn luôn có thể nghĩ được một biện pháp thích hợp, đợi khi Minh đế không tức giận như thế nữa, có lẽ sẽ dễ xử lý hơn nhiều. 



“Vâng.” Tang Lục cũng đáp lại rất ngắn gọn, không hề nhiều lời. Sau khi nhận mệnh lệnh liền đi ra ngoài, lặng yên không một tiếng động tựa như vừa rồi trong căn phòng không hề có người nào khác từng đến.



Qua thời gian không lâu, Tang Thanh lại một lần nữa xuất hiện trong Quy Nhạn các, thấy hai tay hắn trống không, trong lòng Vân Khanh không giấu nổi sự lo lắng, nhưng sắc mặt vẫn rất trầm ổn, hỏi: “Có phải đều đi rồi không?”



Tang Thanh cúi đầu nói: “Lúc thuộc hạ đến tiệm may đó, trên dưới trong nhà ông chủ tiệm may đó, bao gồm cả nha hoàn, tổng cộng là tám người, toàn bộ đều đã chết.” 



Đôi mắt của Vân Khanh nhất thời mở to, còn thê thảm hơn so với dự đoán của nàng. Ngay từ đầu nàng đã chuẩn bị xong xuôi, ông chủ của tiệm may có thể làm ra chuyện này, nhất định không dám ở lại nữa. Nhưng người ở phía sau càng hung hãn hơn so với tưởng tượng của nàng, trực tiếp giết tất cả diệt khẩu, như vậy rất khó điều tra ra manh mối gì từ gia đình ông chủ này.



Cũng may ngay từ đầu nàng đã có có dự tính xong xuôi trong trường hợp xấu nhất. Loại người thận trọng từng bước này, thủ đoạn đương nhiên cẩn mật. Bây giờ chỉ có thể trông vào Ngự Phượng Đàn rồi, hắn nhất định có cách để kéo dài việc này thêm hai ba ngày. Dù sao nuôi quân ba năm, dùng một giờ, tác dụng của Tuệ Không đại sư ở trong cung cũng không vẻn vẹn chỉ dùng để mọi người tôn kính. Chỉ cần ông nhận được truyền tin của Ngự Phượng Đàn, khéo léo bày ra một thiên cơ, như vậy thì có thể kéo dài thời gian xử trảm Mạnh Kỳ Hựu.



Mặc dù trong lòng có sự chắc chắn, nhưng trong lòng Vân Khanh vẫn luôn cảm thấy có chút bất an, giống như sẽ có chuyện gì như chuyện này xảy ra, nằm ngoài dự đoán của nàng. 



Trong Tử Cấm Thành.



Trong Noãn Tâm đường nơi An tần ở, đang phát ra từng hồi âm thanh cầu khẩn.



Chỉ thấy một nữ tử mặc bộ váy dài màu đỏ tươi đang quỳ trong Đông các, cầu xin nói với An tần: “Nương nương, cầu xin người, cầu xin giúp cậu của Chương Oánh trước mặt bệ hạ!” 



An tần là một phu nhân với khuôn mặt dịu dàng, tướng mạo ở trong hậu cung cũng không được tính là xuất sắc nhất, nhưng khuôn mặt nhã nhặn, có một kiểu mỹ lệ yên tĩnh. Lúc này An tần đang dùng ánh mắt từ bi nhìn nữ tử quỳ ở trước mặt, giữa đôi lông mày lại hơi nhíu lại, mang theo một chút khó xử nói: “Chương Oánh, cậu ngươi mặc quan phục màu trắng ở trên Kim Loan điện, xúc phạm đến Tây thái hậu đang bị bệnh ở Chính Hòa cung. Ngay cả Cảnh đại nhân cầu xin, bệ hạ cũng không để ý, có thể thấy mức độ nghiêm trọng của việc này. Ta đi cầu xin không có tác dụng gì.”




Minh đế thấy Chương Oánh vẫn quỳ trên mặt đất, chân mày hơi giãn ra, giơ tay nói: “Đứng dậy đi, trên đất hơi ẩm nhiều.” Bên cạnh có cung nữ nghe thấy, nhìn sắc mặt đi tới đỡ Chương Oánh dậy.



Đông thái hậu đương nhiên nhìn thấy thần sắc trong ánh mắt của nàng lộ ra, khẽ cười, khuôn mặt quanh năm ăn chay niệm Phật mang theo một kiểu nhà Phật thâm sâu khó lường: “Bệ hạ, bây giờ Chương Oánh cũng tìm thấy rồi, người xem nên cho nàng ấy một chức vị gì tốt chứ?” 



Minh đế nghe xong, suy nghĩ một chút: “Ban cho chữ Trân, chọn ngày phong phi đi.”



Minh đế vừa nói xong, ngay cả Ngụy Ninh cũng kinh ngạc, mặc dù biết bệ hạ vô cùng xem trọng nữ tử gặp ở Lộng Phong các này, nhưng vừa tiến cung liền được phong thẳng làm phi, từ khi Minh đế kế vị đến nay chưa từng xảy ra.



Phi tần được Minh đế sủng ái cũng không phải là một hai người. Giống như Oánh phi trước đây, Bích tu dung của hiện tại, cũng không có một ai trực tiếp phong lên vị trí bậc cao. Oánh phi cũng là sau khi vào cung mấy năm mới có được phong ban của Minh đế. Bây giờ Chương Oánh này lẽ nào vô cùng vừa mắt bệ hạ? Ngụy Ninh bất giác nhìn Chương Oánh thêm vài lần, ánh mắt cuối cùng dừng trên tờ giấy đó. 



Nhưng trong đó duy chỉ có một người là Đông thái hậu, cho dù là trong lòng hay trong ánh mắt, cũng không có bao nhiêu vẻ kinh ngạc, nhìn Chương Oánh đang có chút sững sờ, nói: “Trân phi, còn không mau tạ ơn.”



Bên kia, sau khi Vấn lão thái gia nhận được bức thư mà Lưu Thúy đưa đến, liền vào trong cung tìm Chương Oánh.



Lúc ông ấy đến trường công chúa để tìm, những người khác nói Chương Oánh đến cung của An tần. Khi Vấn lão thái gia đến cung của An tần, Chương Oánh lại đến ngự hoa viên, cuối cùng khi Vấn lão thái gia biết Chương Oánh đến Từ Ninh cung, lúc đi đến đã không còn kịp nữa. 



Minh đế nắm tay Chương Oánh từ Từ Ninh cung đi ra, vừa hay gặp Vấn lão thái gia đứng ở trước cửa, bất giác nhướng mày nói: “Vấn lão ngự y đến xem bệnh cho mẫu hậu sao?”



Lúc Vấn lão thái gia ở Dương Châu đã từng gặp Chương Oánh, lúc này nhìn thấy nàng đứng bên cạnh Minh đế, sự việc chắc chắn đã xảy ra rồi. Lúc đó nha đầu Lưu Thúy bên cạnh Vân Khanh đã nói, nếu trước khi Chương Oánh chưa gặp bệ hạ thì giao cho nàng ấy, nếu gặp rồi cũng không cần thiết nữa.



“Lão thần đặc biệt đến xem tình trạng dùng thuốc của Tây thái hậu.” Vấn lão thái gia thản nhiên nói. 



“Làm phiền Vấn lão ngự y hao tâm tổn trí rồi. Ngươi ở trong cung, trẫm mới yên tâm bệnh của mẫu hậu.” Minh đế cười, sắc mặt xem chừng tốt hơn nhiều so với ban ngày, vết khắc ở mắt cũng mờ hơn một chút so với lúc trước.



Đông thái hậu đứng một bên, nhìn Vấn lão thái gia, chậm rãi nói: “Bây giờ có Vấn lão ngự y, qua mấy ngày nữa lại có chuyện vui xảy ra, chắc hẳn bệnh của Tây thái hậu nhất định sẽ khá hơn.”



“Chuyện vui?” Vấn lão thái gia ngẩng đầu, nhìn Chương Oánh ở bên cạnh Minh đế, bỗng nhiên cười: 



“Chúc mừng bệ hạ lại có thêm giai nhân mới!”



“Đúng, giai nhân, Trân phi chính là giai nhân trân quý.” Minh đế cười lớn, người bên cạnh cũng cười theo, chỉ có nụ cười của Chương Oánh nhạt nhẽo như một áng mây, lúc nào cũng có thể tan ra trong gió xuân.



Vân Khanh đang đợi ở trong nhà, nàng cầm một quyển sách dựa vào giường mỹ nhân xem, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài. 



Có sự hợp lực của hai người là Vấn lão thái gia và Ngự Phượng Đàn, kéo lùi lại thời gian hành hình Mạnh Kỳ Hựu đương nhiên là không khó. Nàng chỉ cần ở trong nhà đợi kết quả của sự việc là được rồi. Nhưng, giữa lúc định liệu trước, nàng lại có chút lo lắng. Tính cách của Chương Oánh mặc dù đã thay đổi không ít, nhưng trong nội tâm một vài thứ không thể nhất thời thay đổi. Giống như lần trước, lúc nàng muốn vào tìm Vân Khanh, vẫn mang theo yếu tố xúc động và cấp bách ở bên trong, không để ý sự ngăn cản của Lưu Thúy liền xông vào bên trong.



Tình cảm của Chương Oánh với cậu và mợ của nàng, Vân Khanh biết. Trong tình thế cấp bách, Chương Oánh có lẽ sẽ làm ra những hành động không lý trí nào đó. Nhưng ngày hôm đó nàng nói chuyện với Chương Oánh, thấy tình cảm của Chương Oánh với An Sơ Dương đúng thực là thật, đối với chuyện cả đời, Chương Oánh dù có xúc động thế nào đi nữa, cũng nên biết suy nghĩ mới đúng.



Nhưng, kế sách một tay Vân Khanh bày ra đều trở thành công cốc, điều đợi được lại là tin tức Chương Oánh được phong làm Trân phi. Khâm Thiên Giám đã chọn một ngày hoàng đạo, mười bốn tháng này tiến hành đại lễ phong vị cho Trân phi. 



Bởi vì sự sủng ái của Minh đế với Chương Oánh, sợ nàng ấy một mình vừa mới tiến cung chưa quen thuộc, khi biết Vân Khanh và nàng là bạn tốt, ông truyền gọi Vân Khanh vào cung làm bạn với Chương Oánh cho tới ngày khi đại lễ phong phi được hoàn thành.



Khi tin tức truyền khắp trong cung, không ít phi tần đều âm thầm cắn răng tức giận. Trong đó tức giận nhất chính là Oánh phi của Tinh Tâm cung.



“Con đĩ đê tiện chết tiệt! Đã đến Lộng Phong các đi quyến rũ bệ hạ, còn khiến bệ hạ nhớ mãi không quên!” Oánh phi đứng ở trong phòng, một tay quét sạch toàn bộ đồ đạc trên bàn xuống, cắn răng nghiến lợi nói: 



“Không biết đã dùng yêu thuật gì mà vượt thẳng làm Trân phi!”



Oánh phi tức giận không chỉ vì Chương Oánh một bước trở thành phi tử, còn bởi vì phong hiệu này của Chương Oánh. Tiến cung nhiều năm như vậy, Minh đế lại chưa từng cho phi tần nào dùng chữ “Trân” trong từ “trân quý”.



“Chữ Trân? Nàng ta xứng sao?” Oánh phi càng nói càng tức giận, cầm lấy cái gối dựa ở sau lưng ném về phía trước. 



Tỳ nữ tâm phúc bên cạnh thấy vậy, thận trọng nhắc nhở: “Nương nương, nàng ta là một đứa con gái mồ côi không chỗ nương tựa, người không cần phí sức tức giận vì nàng ta, cẩn thận tai vách mạch rừng!”



Oánh phi nhìn nàng một chút, cắn răng nghiến lợi nói: “Một đứa con gái mồ côi không chỗ nương tựa như nàng ta đã ngồi lên vị trí phi tử, ngồi ngang với bổn cung! Nếu có chỗ dựa, vậy còn không phải là giẫm bổn cung dưới chân sao? Bệ hạ còn sợ nàng ta gì mà ở trong cung chưa quen, phái con tiện nhân Thẩm Vân Khanh đó đến làm bạn với nàng ta! Trong cung này, phi tần nào có được sự đãi ngộ như thế!”



Lúc nói đến cái tên Vân Khanh, Oánh phi càng cảm thấy tức giận. Trong đôi mắt đẹp gần như muốn phun ra lửa. 



Lại là Thẩm Vân Khanh, chỉ cần đụng đến chuyện gì không hay đều sẽ có dây dưa quan hệ đến Thẩm Vân Khanh. Chuyện Chương Oánh tiến cung này, chỉ sợ cũng là nàng một tay bày ra, cố ý để một người tiến cung tranh giành sự sủng ái với mình.



Nàng ta cười lạnh một tiếng, trong mắt xoẹt qua một tia lạnh lẽo, ngón tay đeo hộ giáp khảm nạm trân châu màu bạc vẽ ra hai vết trắng trên bàn, thầm nghĩ: Thẩm Vân Khanh, ngươi muốn con đĩ đó làm Trân phi, nhưng không dễ như thế đâu!



***



(*) Ngọc sơn tiền khước bất phục lai, Khúc Giang đinh oánh thủy bình bôi: Lưng chừng núi Ngọc dáng nhiêu khê, sóng nước Khúc Giang nhẹ vỗ về (mượn bản dịch của Viên Thu trên thivien.net). Tên của Chương Oánh và Oánh phi có cùng âm Hán Việt là Oánh, nhưng chữ Oánh trong tên của Chương Oánh có thêm bộ Thủy.