Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 416 : Cung Đấu
Ngày đăng: 11:40 30/04/20
Toàn thân Tứ hoàng tử run lên, hai mắt phát ra giận dữ, đến lúc này rốt cuộc nàng cũng chịu thừa nhận hẹn hò bí mật với mình sao? Quả nhiên nàng đã bị bức đến cùng, cũng tốt, như vậy có thể khiến nàng nhận thức được con người cũng có lúc không thể không chấp nhận số phận. Có ương ngạnh chống lại thì cuối cùng cũng phải làm người phụ nữ của hắn như thế.
“Đã có nhân chứng, vậy hãy mời ra đi.” Minh đế nói lạnh nhạt.
Vân Khanh kính cẩn hành lễ nói: “Người này không có mặt ở trong điện, vừa rồi nàng ấy có việc phải ra ngoài một chút. Thần nữ đã sai người đi mời nàng ấy đến.”
Tứ hoàng tử vốn đang chờ Vân Khanh bất đắc dĩ nói ra tên của mình, lại không ngờ Vân Khanh nói người đó không có trong điện, vậy thì không phải là hắn. Hắn sững sờ, sắc mặt trầm xuống. Lúc đó chỉ có hắn và Vân Khanh ở trong điện, làm gì có ai khác, Thẩm Vân Khanh lại tìm đâu ra một người tới làm chứng cho nàng vậy? Phải biết nếu người này là một người bình thường thì cũng không thể thuyết phục được trước mặt hoàng hậu, Oánh phi và Minh đế, phải là một người đứng ra vô cùng có sức thuyết phục.
Lưu Thúy rất nhanh chóng đưa một người từ bên ngoài vào, khi mọi người nhìn thấy người đó, sắc mặt đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy An Ngọc Oánh từ ngoài cửa đi tới, váy dài trên người màu xanh lam, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay người là chiếc cằm đầy đặn. Sau khi hành lễ với Minh đế, hoàng hậu, dáng vẻ khoáng đạt đứng sang một bên.
Tứ hoàng tử, hoàng hậu, Minh đế nhìn An Ngọc Oánh một lúc, đều có vẻ kinh ngạc, Oánh phi mở miệng trước nói: “Ngọc Oánh, muội vào đây lúc này làm gì?”
An Ngọc Oánh ngước mắt đảo qua khuôn mặt của Oánh phi, mỉm cười nói: “Bệ hạ tuyên triệu ta đến làm nhân chứng cho quận chúa Vận Ninh.”
“Muội làm nhân chứng sao? Muội làm nhân chứng thế nào?” Oánh phi đột nhiên xoay mình lại, cũng không quỳ thêm bên chân Minh đế, sắc mặt chứa đựng sự tàn khốc, nàng vốn dĩ không hề nghĩ tới nhân chứng mà Vân Khanh nói là An Ngọc Oánh. Muội muội này thích nhất chính là Ngự Phượng Đàn, ghét nhất chính là Vân Khanh, sau khi biết Vân Khanh sắp gả cho Ngự Phượng Đàn, vẫn vô cùng bực tức với nàng ta. Bây giờ sao lại đứng về phía Thẩm Vân Khanh?
Vân Khanh lạnh lùng nhìn Oánh phi nói: “Nàng làm nhân chứng như thế nào, trong lòng Oánh phi đương nhiên hiểu rõ.”
Từ khi bắt đầu, Vân Khanh đã cảm thấy Oánh phi gọi nàng đến Tinh Tâm cung có sự khác thường. Hai ngày nay bởi vì sức khỏe hoàng hậu không tốt, An Ngọc Oánh tiến cung thăm hỏi hoàng hậu, đương nhiên Tứ hoàng tử cũng vào cùng. Nghĩ đến đây đầu tiên Vân Khanh để Chương Oánh kiểm tra toàn bộ Vị Ương cung một lượt, xem xem có đồ vật khả nghi để bên trong hay không. Sau đó sai Lưu Thúy đưa An Ngọc Oánh tới Tinh Tâm cung...
Đương nhiên Vân Khanh cũng không biết ngay từ đầu Tứ hoàng tử sẽ đợi nàng ở đây, nàng chỉ đoán mò với chỉ số thông minh của Oánh phi sẽ không làm ra chuyện mời Cổ Thần Tư, dù sao lúc đó ánh mắt của hai người ở Vị Ương cung cũng không qua lại.
Lúc trên đường đến, Lưu Thúy đã nói qua chuyện trong điện cho An Ngọc Oánh nghe, lúc này chỉ thấy ánh mắt nàng không nhìn đến bất kỳ người nào trong điện, chỉ từ từ nói: “Thần phụ vốn muốn tới tìm Oánh phi một chút, để cho Oánh phi một sự kinh ngạc, thần phụ đi tới xuyên qua chỗ vườn hoa trong điện đã nhìn thấy quận chúa Vận Ninh đang ngắm cảnh trong tiểu điện nên ngồi cùng nàng một lúc. Bên cạnh đó thấy Oánh phi có khách, lại thấy trong tiền điện truyền đến tiếng gọi ầm ĩ, thần phụ không tiện quấy rối, quay lại đường cũ lui ra ngoài, lúc đó thì nhìn thấy Oánh phi đi tới. Trong thời gian đó chưa từng thấy quận chúa Vận Ninh căn dặn bất kỳ cung nữ nào khác làm chuyện gì.
Tứ hoàng tử giận tím mặt, trầm giọng nói: “Trắc phi, nàng đứng ra làm chứng lúc này, chắc cũng biết bản thân đang làm gì chứ?”
Hắn bật ra từng chữ từ đôi môi mỏng, mỗi một chữ đều giống như lưỡi dao sắc mảnh gọt lên đôi má của An Ngọc Oánh. Bả vai An Ngọc Oánh rụt lại, toàn thân run lên, đột nhiên quay đầu nhìn Vân Khanh, nhìn thấy ánh mắt nàng mang vẻ tự tin dâng trào, lại đĩnh đạc thẳng thắn, cố tự trấn định nói: “Đương nhiên ta biết ta đang làm gì! Chỉ cần Tứ hoàng tử biết mình đang làm gì là được rồi!”
Tiểu hoa viên sau Tinh Tâm cung của Oánh phi nối liền với một phần bên ngoài đại hoa viên, vừa rồi nàng thực sự đến bên ngoài tiểu điện ngắm cảnh, nhưng không phải giống như nàng nói là đã nhìn thấy Oánh phi. Mà là Lưu Thúy nói với nàng, Tứ hoàng tử ở đó.
Khi nàng vội vàng chạy tới, nghe thấy trong điện truyền đến tiếng nam nữ đối thoại. Tứ hoàng tử đã thiết kế ván cờ ở Tinh Tâm cung, mục đích là để lấy được Thẩm Vân Khanh làm chính phi!
Chính phi của hoàng tử sao, vị trí này ngay cả nàng cũng chưa từng ngồi lên, Tứ hoàng tử lại muốn để cho Thẩm Vân Khanh! Ngay cả khi Thẩm Vân Khanh đã được bệ hạ ban hôn cho Ngự Phượng Đàn, Tứ hoàng tử vẫn muốn hao tổn hết tâm lực giành lấy!
Từ sau khi gả cho Tứ hoàng tử, nàng cũng đã có chút cam chịu số phận. Mặc dù thích Ngự Phượng Đàn say đắm bao nhiêu năm như vậy, đến cuối cùng vẫn phải dựa vào Tứ hoàng tử. Hơn nữa Tứ hoàng tử mặt mày anh tuấn lãng tử, điều kiện ngoại hình vốn cũng không tệ, An Ngọc Oánh cũng dự định một lòng giúp đỡ Tứ hoàng tử, sau khi có được sự yêu thích của hắn, ngồi lên vị trí phi của Tứ hoàng tử, sau này còn có thể ngồi lên vị trí hoàng hậu.
Nhưng buổi tối tân hôn đầu tiên, Tứ hoàng tử đã lạnh nhạt thờ ơ với nàng cả đêm, đến khi trời sắp sáng mới bước vào phòng cưới, cũng chẳng hề nói một câu, nằm thẳng lên giường ngủ mất.
Nàng cho rằng đây là hôn sự bệ hạ ban xuống nên Tứ hoàng tử vốn vô tình với nàng, lại còn biết nàng một lòng thích Ngự Phượng Đàn. Là một người đàn ông mà nói, trong lòng sẽ có sự bài xích, vì vậy sau khi kết hôn, nàng ta giảm bớt tính tình hẹp hòi của mình, tận lực lấy lòng Tứ hoàng tử, bởi vì Tứ hoàng tử mới là chỗ đứng chính của nàng sau này.
Tiếp đó nàng phát hiện, bất kể nàng làm gì, nịnh nọt thế nào, có ý định lấy lòng thế nào, dáng vẻ của Tứ hoàng tử đều lạnh băng băng, đừng nói đến cười, ngay cả cho nàng một sắc mặt dễ coi cũng không hề có. Nhưng hôm nay khi ngắm cảnh trong tiểu điện, nàng lại nghe thấy vẻ mặt hòa nhã của người đàn ông này nói với Thẩm Vân Khanh. Mặc dù trong giọng nói vẫn quen cay nghiệt nhưng lại chứa một sự vui thích, thậm chí không chút do dự đồng ý yêu cầu muốn làm chính phi của Vân Khanh.
Hắn là người đàn ông cực kỳ có nguyên tắc, chuyện đã quyết định sẽ rất khó thay đổi. Nhưng đối với Thẩm Vân Khanh thì đúng là không phải như vậy.
Ánh mắt âm u của Minh đế liếc qua khuôn mặt của Tứ hoàng tử và hoàng hậu rồi nắm lấy tay của Chương Oánh, nói: “Tại sao tay lại lạnh như vậy? Đã nói sức khỏe của nàng chưa tốt, còn muốn đi tới những nơi hỗn loạn.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chương Oánh sáng lấp lánh như ngọc, lộ ra một màu sắc trang nhã, áo váy màu xanh biếc ôm khít thân thể của nàng lộ ra đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt phượng như khói nước mùa thu nhìn Minh đế nói: “Không sao, ngự y cũng nói nghỉ ngơi hai ngày là được rồi.”
“Trân phi phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, đại lễ phong phi ngày mai thời gian hơi dài, Trân phi chớ để vì vậy mà bỏ lỡ thời gian tốt nhất.” Ánh mắt hoàng hậu lạnh lùng như lưu ly, nhưng có điều trong nháy mắt lại khôi phục dáng vẻ ung dung vốn có.
“Có điều có bệ hạ bảo vệ như vậy, tin rằng Trân phi chắc chắn sẽ khỏe lại ngay lập tức.”
Chương Oánh lập tức mỉm cười dịu dàng, sắc đẹp diễm lệ khiến cả cũng điện như bừng sáng: “Đa tạ hoàng hậu nương nương đã quan tâm.”
Nụ cười của hoàng hậu hết sức yên vui, nói với Minh đế: “Trân phi trẻ trung xinh đẹp như vậy, có chút mảnh mai cũng phải khiến bệ hạ lo lắng rồi.”
Minh đế không chút ngần ngại nói: “Nàng vừa mới nhập cung, không quen cũng phải. Chuyện ngày hôm nay cũng khiến nàng thêm phần sợ hãi. Hoàng hậu là chủ của lục cung, quản lý cho tốt mọi việc trong cung, đừng để trong cung phát sinh chuyện thế này.” Mặt mày ông chau lại, liếc nhìn Tinh Tâm cung vô cùng chán ghét, nói:
“Nơi này không nên ở lâu, Trân phi vẫn nên cùng trẫm quay trở về Vị Ương cung thôi.”
Chương Oánh vẫn luôn được Minh đế kéo theo bên mình, gật đầu mềm mỏng nói: “Thần thiếp cùng đi với bệ hạ.”
Minh đế nghe xong, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Được, cùng đi, cùng đi thôi!”
Vân Khanh theo sau Chương Oánh đến Vị Ương cung, bởi vì trong triều có việc, Minh đế ngồi một lát liền đi, trong điện chỉ có hai người Vân Khanh và Chương Oánh.
Trong chiếc đỉnh chim xanh mạ vàng đang đốt hương hoa bách hợp thoang thoảng khiến cung điện hư hư ảo ảo trở nên sáng sủa rực rỡ như tiên cảnh chốn nhân gian.
Chương Oánh sai Mễ Nhi đóng cánh cửa lại, lập tức áp bàn tay lên tay Vân Khanh. Vân Khanh rụt lại theo bản năng rồi hỏi: “Tại sao lại lạnh như vậy?”
Vân Khanh vốn cho rằng Minh đế hỏi tay nàng lạnh chỉ là thân thể mát lạnh vì hư hàn, khi chạm vào mới biết được thật sự lạnh lẽo giống một viên ngọc đặt trong hầm băng, cái lạnh ngấm thẳng vào da thịt.
“Vân Khanh, trong cung này thực sự quá đáng sợ!” Bả vai của Chương Oánh bắt đầu run lên khe khẽ, toàn thân cũng run rẩy theo, hai mắt nhìn vào Vân Khanh:
“Cô có biết không? Ta vừa mới vào trong điện, lúc nhìn thấy Cổ Thần Tư nằm ở đó, từng hồi lạnh lẽo liền truyền đến khắp người. Tại sao bọn họ có thể ác độc như vậy, nói giết chết Cổ Thần Tư là giết chết ngay được.”
Chương Oánh chỉ có duyên gặp Cổ Thần Tư một lần, chưa nói lên bất kỳ cảm tình gì, buổi sáng chính mình vẫn còn nhìn thấy đối phương là một thiếu nữ vinh hoa phú quý, xinh tươi mơn mởn trước mặt. Chỉ sau một buổi trưa đã trở thành một thi thể lạnh như băng, trong lòng nàng thay đổi kịch liệt, nhất thời chưa thể thích ứng với những chuyện như vậy.
Một tay Vân Khanh áp lên trên mu tay nàng, thấy Chương Oánh tràn đầy biểu cảm vẫn còn sợ hãi và kinh hoàng, tâm tư trong lòng như thủy triều dâng tràn: “Tuy là tàn khốc, nhưng đây chính là hậu cung, những gì cô thấy hôm nay chỉ là một góc nhỏ trong đó, sau này cô sẽ còn thấy nhiều hơn nữa.”
Nàng đưa ánh mắt đối diện với Chương Oánh: “Lúc ở trong điện cô có thấy rõ không? Có nhìn thấy biểu cảm của Oánh phi và hoàng hậu hay không? Các nàng ấy đối với cái chết của Cổ Thần Tư hay hoàng hậu đối với cái chết của Oánh phi có thương xót chút nào hay không?”
Chương Oánh im lặng hồi lâu, lắc đầu nói: “Ta biết rồi, nếu cô không sai Lưu Thúy quay lại thông báo cho ta kiểm tra cẩn thận lại một lượt trong cung thì người bị đẩy vào lãnh cung đã chính là ta rồi.” Nàng dừng lại một chút, trong tròng mắt xinh đẹp lại có thêm một chút trấn tĩnh:
“Chỉ là trong phút chốc ta không thể tiếp nhận được ngay thôi. Ở trong cung này, không phải ngươi không muốn hại người thì sẽ không bị người ta hại. Sau này ta còn phải đối phó với Đông thái hậu, chỉ sợ bà ta chẳng thua kém một phân so với hoàng hậu.”
Nhìn đôi mắt nàng đã từng tươi sáng và khoa trương dần dần lắng đọng như một viên ngọc băng giá, trong lòng Vân Khanh than thở: Hậu cung này giống một chiến trường, trên chiến trường tô điểm phấn son, vũ khí là miệng lưỡi sắc bén như kiếm, tâm kế dùng lạnh lẽo như lưu ly, lại giống chiến trường thực sự, phải trải qua chém giết mãnh liệt mới có thể sống sót.