Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 51 : Bắt Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo (7)

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Nghe thấy âm thanh khoa trương kiêu ngạo, Vân Khanh liền nghiêng đầu nhìn lại.



Trước cửa học viện nữ tử có một cô gái bước đến, xem bộ dáng chừng 14 tuổi, khuôn mặt tròn, đôi mắt bầu dục, thân mình tương đối đầy đặn, nàng ta mặc một kiện áo ngắn tay màu hồng ánh thêu từng nhành hạnh hoa màu vàng, dưới thân là sắc váy đỏ tươi thêu hoa hải đường điểm thêm màu xanh của lá được thêu tinh tế, tóc vấn kiểu sơ viên kế, chính giữa cắm trâm vàng khảm hồng ngọc, xung quanh là trâm hoa cẩn ngọc xanh, lộ ra vầng trán cao, làm cho cả người toát lên vẻ cao quý, lại dị thường kiều diễm.



Người này chính là người đã đứng trước cửa Vấn phủ khiêu khích Vân Khanh, đích nữ Toánh Xuyên hầu Chương Huỳnh, thân phận cao quý, lại tài năng, trong các vị tiểu thư ở Dương Châu nổi danh ương ngạnh.



Bên cạnh nàng ta là một cô gái, tuổi tác cũng không lớn, dung nhan mặc dù ưa nhìnm nhưng trang phục trên người lại có phần mộc mạc, cô ta là Chương Lạc, nữ nhi của sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu, bình thường đều đi sau Chương Huỳnh.



Chương Huỳnh nhìn thấy ánh mắt của Vân Khanh, nhíu mày, hất cằm nói: “Ngươi nhìn gì, vừa rồi ta nói là ngươi.”



Thân hình Chương Huỳnh phát dục sớm, lại hơn Vân Khanh một tuổi, lúc này đứng trước mặt nàng như một cây đại thụ, đem toàn bộ ánh mắt trời chiếu nghiêng che khuất, Vân Khanh hơi nâng mí mắt, thản nhiên mở miệng, “Ta báo khoa có chuyện gì sao?”



Thấy nàng vân đạm phong khinh, trên mặt Chương Huỳnh hiện lên tia tức giận, cười lạnh: “Ngươi xem ngươi báo khoa gì, không bắn tên thì là cưỡi ngựa, đây là thứ mà danh môn thục nữ sẽ học sao?”



Lúc này, từ cửa chính, một cô gái tuổi tác xấp xỉ với Vân Khanh, khuôn mặt trái xoan có đôi chút tái nhợt, dáng người mảnh mai, thần sắc ôn nhu, trên vai là áo choàng tơ tằm màu trắng thêu hoa quỳnh, bên trong là áo ngắn màu hồng cánh sen, dưới thân là váy dài màu lá sen, bên hông là chuỗi ngọc, tư thái tự nhiên thướt tha mà cao quý, trong lúc bước đi không nghe thấy tiếng đinh đang của ngọc bội.
Sắc mặt An Tuyết Oánh không một tia hờn giận, chẳng qua tình tình nàng nhu thuận, rất ít khi đem mọi chuyện biểu hiện lên nét mắt, nâng mắt nhìn Chương Huỳnh phản bác, “Bắn cung cưỡi ngựa cũng là do thư viện mở ra, không có gì khác biệt, đều có thể học được.”



Thanh âm của nàng tinh tế, nhu thuận, giọng nói lại ôn hòa, Chương Huỳnh căn bản là không thèm để ý, liếc An Tuyết Oánh một cái hỏi ngược lại: “Ngươi nói tất cả đều giống nhau, vậy sao ngươi không đi báo? Trong lòng ngươi dám khẳng định ta cũng nghĩ như ngươi?”



“Ta không phải.” An Tuyết Oánh chính là người tình tình yếu đuối, tức giận thì giọng nói cũng có chút lơn hơn bình thường, người không chú ý căn bản không nhận ra nàng đang lớn tiếng.



Chương Huỳnh vốn muốn áp chế nàng nói chuyện, nhíu mày, “Ngươi còn nói không phải, ngươi là cháu gái ruột của Ninh Quốc công, là tiểu thư khuê các, ngươi không đi báo danh tất nhiên à có suy nghĩ giống ta.” Cô ta chính là không quen nhìn thấy An Tuyết Oánh cùng Vân Khanh thân cận, đáng ra thân phận của hai người gần nhau hơn, thân thiết với cô ta mới là tốt nhất.



Mắt thấy nàng ta gây sự, mắt An Tuyết Oánh nổi lên một màn hơi nước, quay đầu nói với Vân Khanh: “Vân Khanh, ta thật vô dụng, nếu ta khỏe mạnh thì đã có thể cùng ngươi học cưỡi ngựa bắn cung.”



Biết lời Chương Huỳnh nói đâm vào nỗi buồn của An Tuyết Oánh, đôi mắt Vân Khanh hiện lên một tia sắc bén, rõ ràng biết thân thể An Tuyết Oánh không tốt, không thể tham gia vận động, nàng ta còn muốn đứng đây đổi trắng thay đen, đúng là quá đáng.



Vân Khanh cầm tay An Tuyết Oánh an ủi, thấp giọng nói: “Đừng buồn, nhìn ta này.”