Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 54 : Vân Khanh Cắn Thế Tử (2)

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Nàng chầm chậm ngẩng đầu lên, mắt phượng mang theo hơi nước, nhìn thấy rõ trên dung nhan Long Phượng có một cặp mắt hẹp dài lấp lánh ánh sáng, rõ ràng ánh lên chút giễu cợt nhìn nàng, một lát đó, ánh mắt Vân Khanh bỗng trở nên trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Sao lại là ngươi?"



Nghe vậy, mắt phượng hẹp dài của Ngự Phượng Đàn hơi lạnh lùng, môi đỏ hé mở, giọng lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn rơi vào lòng người khác sao?" Mới vừa rồi, nếu không phải hắn dùng nội lực xắn tới, thì nàng đã ngã vào lòng của Cảnh Hữu Thần rồi, trong lúc đó, giữa mình và Cảnh Hữu Thần, nàng thích Cảnh Hữu Thần ôm hơn?



Thật ra, ngay lúc Vân Khanh ngẩng mặt nhìn thấy Ngự Phượng Đàn, trong lòng nàng như trút được gánh nặng, cho dù rơi vào lòng hắn, cũng tốt hơn đụng trúng người nọ, ban đầu trong lòng nàng cảm thấy may mắn. Nhưng khi nghe giọng Ngự Phượng Đàn lạnh lùng như vậy, nàng liền dỗi (^^),ngẩng đầu nhìn dung nhan đẹp hiếm có của hắn, nhíu mày nói: "Ta nói rồi, thà ngã trên mặt đất, cũng không ngã vào lòng thế tử ngươi."



Những lời nàng nói rất nhẹ, chỉ có hai người bọn họ nghe được thôi, trong mắt Ngự Phượng Đàn lãnh ý dần dần biến mất, nàng vẫn giận hành vi của hắn ở Vấn phủ lần trước, xem ra ấn tượng của nàng đối với hắn đã khắc rất sâu rồi, nghĩ thế, hắn liền nhếch mép cười mỉm.



Nhưng vừa rồi lúc nàng ngẩng đầu, hắn thấy rõ vẻ mặt của nàng, một đôi mắt đen tỏa ra sự thất vọng tối tăm, con ngươi thu nhỏ như không có tiêu cự, giống như rừng rậm mù sương, mang theo hơi thở âm hồn ma quỷ, không biết đang nhìn gì nữa.



Nàng như vậy, khiến hắn thấy rất xa lạ, ngực lại sinh ra loại cảm giác cay đắng, dường như hồn phách nàng có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.



Mắt hắn híp lại, xử sự của nàng lúc nãy rất kỳ quái, chẳng lẽ vì trút giận chuyện lúc trước hắn dò xét nàng nên mới hung hăng cắn hắn hay sao? Hận ý đó... có hơi quá mức mãnh liệt rồi.



Vân Khanh nhìn thấy Ngự Phượng Đàn bỗng nhiên cười cười, không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì, sao lại lúc thì lạnh lành, lúc lại vui mừng, ánh mắt đầy tò mò nhìn khuôn mặt hắn, muốn nhìn nhiều thêm nam nhân trước mặt này, là người như thế nào.



(Chu: e hèm, tư thế hai anh chị đang cực kì mờ ám nha ^^)



Khi tránh mà không tránh, nàng sẽ hiểu hết mọi người xung quanh mình, kể cả người nguy hiểm trước mặt này - Ngự Phượng Đàn.



Không biết ở đâu thổi tới một trận gió, cánh hoa đào cuồn cuộn bung lên, đậu lên lông mi cong dài của hắn, phối hợp với cặp mắt hẹp lấp lánh, mê hoặc không nói nên lời.



Nơi nào có hắn, tất cả đều biến thành nền, người thành nền, hoa thành nền, ngay cả ánh sáng ban ngày cũng thành nền. Nhìn thấy hắn, không phút nào có thể lơ là, nếu không có thể thất thần bất cứ lúc nào.



Vân Khanh dời tầm mắt, không nhìn dung nhan mê hoặc người đó nữa, đúng lúc bắt gặp các thiếu nữ đều đang nhìn mình, ánh mắt giống như ánh sáng của mũi tên nhọn, nàng biết một màn không cẩn thận ngã vào trong lòng Ngự Phượng Đàn lúc nãy, đã khiến tình hình trước mắt của nàng cực kỳ không tốt.




Nhìn vẻ mặt Vi Ngưng Tử xấu hổ cùng nhát gan, ánh mắt chứ lệ quang, mềm yếu còn có ý mê hoặc, khóe môi Ngự Phượng Đàn cong lên càng lúc càng cao, tay hắn kéo nhẹ Vi Ngưng Tử đứng lên, sau đó, một tay khác còn đỡ cánh tay của nàng.



Theo góc độ của những người khác, nhìn thấy là Cẩn Vương thế tử bị ánh mắt của Vi Ngưng Tử hấp dẫn, đối với nàng thương yêu, nhất thời rước lấy vô số ánh mắt ghen tị của các cô nương khác.



Trong bầu không khí bị hoa thơm cỏ lạ khắp nơi hâm mộ, ghen tị, căm thù, Vi Ngưng Tử hưởng thụ quan sát nam tử dịu dàng trước mặt, cho đến khi hắn ở bên tai nàng, nhẹ nhàng nói một câu: "Ngại quá a, ta, không thích loại nữ tử như ngươi."



Tiếng cười bên tai rõ ràng mang theo trêu tức cùng khinh thường, còn có nụ cười máu lạnh từ trong xương, giống như cơn lốc xoáy, trong nháy mắt cuốn đi tất cả vui mừng của Vi Ngưng Tử, vì tức giận, vì chỉ trong nháy mắt thay đổi quá lớn, không thể ngăn chặn được, mặt nàng nhanh chóng hơi đỏ lên, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nam tử trước mặt.



Vẻ mặt của hắn vẫn đang cười, trong ánh mắt hắn lại không có vẻ tươi cười, lúc đầu mắt hẹp rõ ràng sáng ánh lửa, sau lại dường như hóa thành một hố băng, chỉ có máu lạnh cùng lạnh lùng vô tận mà thôi.



Vi Ngưng Tử bị nam nhân trước mặt dọa sợ, nàng không khỏi lùi lại vài bước, lại không biết vẻ mặt như vậy ở trong mắt các cô nương khác lại trở thành thẹn thùng, vui mừng, khơi mào ghen tị không thể kìm chế của các nàng.



Vô số ánh mắt nhìn hắn, giống như mắt lưới mà nàng không thể xem nhẹ, nàng đã hiểu dụng ý của nam nhân trước mặt này rồi.



Hắn cố ý làm vậy.



Hắn vì sao lại làm vậy với nàng? Bọn họ rõ ràng mới gặp nhau lần đầu mà, nàng chưa làm gì cả, chỉ là muốn hắn chú ý mình thôi mà.



Xong chuyện, Ngự Phượng Đàn thu tay về, nữ nhân giống Vi Ngưng Tử như vậy hắn gặp nhiều rồi, nhiều đến mức hắn thấy phiền chán, nếu thích trở thành người được muôn người hâm mộ, nhìn ngó, hắn để nàng được như ý.



Nhưng mà, hắn cũng muốn nói thật lòng ra, không thể oan ức chính mình được, hắn hoàn toàn không thích loại nữ nhân này, nói như vậy, sau này nàng sẽ không lại tiếp cận hắn, tự rước lấy nhục nữa.



Giải quyết bên này, không biết Khanh Khanh có nhìn ra mình vì nàng báo thù không, Ngự Phượng Đàn ngẩng đầu tìm bóng dáng Vân Khanh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nàng chán ghét nhìn mình.