Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 7 : Phát Tán Lời Đồn Hủy Danh Dự
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Vân Khanh sáng sớm đến thỉnh an Tạ thị, liền nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm tức giận, nàng mỉm cười đi vào, hành lễ nói: "Nương sao sáng sớm lại giận dữ như vậy?"
Tạ thị nhớ tới lời đồn đãi sáng nay nghe được, thần sắc ngưng trọng nhìn Vân Khanh, con gái của mình nhu thuận nghe lời, làm sao có thể cùng khác nam tử tự định chung thân, liền hỏi: "Hôm kia con cùng Tề phu nhân đi ra ngoài, có mất đồ gì hay không?" Đây là khả năng lớn nhất mà bà có thể nghĩ ra.
"Nữ nhi chưa từng phát hiện bị mất thứ gì." Vân Khanh lắc lắc đầu, vẻ mặt vô tội, vì biểu đạt cẩn thận, ngẩng đầu nhìn Lưu Thúy đứng ở bên cạnh: "Em có thấy ta đánh mất vật gì không?"
"Tiểu thư mang theo cái gì đi ra ngoài, liền mang theo thứ đó trở về, không có nhiều cũng không có thiếu." Lưu Thúy cung kính hồi đáp.
Lưu Thúy làm việc luôn luôn cẩn thận, Tạ thị âm thầm suy nghĩ, không có đánh mất đồ, vậy còn có khả năng gì.
Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của bà, Vân Khanh ngồi vào bên người bà, chau mày lại hỏi: "Nương, chẳng lẽ có người nhặt được đồ gì của nữ nhi sao?"
Tạ thị đang cực kì lo lắng nên không có mở miệng, nhưng Phỉ Thúy nhanh mồm nhanh miệng, nói ra: "Tiểu thư, ngày hôm nay phu nhân còn trên giường, chợt nghe đến tiểu nha đầu bên ngoài nói huyên thuyên, hỏi tới thì biết được, hiện tại bên ngoài đều truyền tin người cùng một nam tử tự đính chung thân, ngay tại hôm kia ở Tự Miếu, người còn tự tay đem một cái hà bao bên người làm vật đính ước." Còn có lời khó nghe hơn, nàng thật sự là nói không nên lời.
"Không có khả năng! Nô tỳ vẫn bồi bên người tiểu thư, chưa từng thấy qua nam nhân, hơn nữa vật tùy thân của tiểu thư tuyệt đối không có thiếu!" Lưu Thúy lập tức đứng dậy, nói như đinh chém sắt.
Tạ thị liếc mắt nhìn Lưu Thúy: "Vậy lời đồn đãi kia là như thế nào, ngươi luôn ở cùng tiểu thư, làm sao mới đi ra ngoài một chuyến liền phát sinh chuyện lớn như thế, ta thấy ngươi là càng ngày càng không dùng được rồi!"
Không trách Tạ thị tức giận như thế, thời đại này, nữ tử sợ nhất là đánh mất trinh tiết cùng thanh danh, không có trinh tiết cùng thanh danh, vậy cả đời chẳng khác nào bị hủy.
Vân Khanh đứng ở một bên, không hề bỏ qua nét hận thù nơi đáy mắt nàng ta, độ cong nơi khóe miệng không hề giảm, đối với những người này mà nói, cướp đoạt vị hôn phu nàng, lại luôn cảm thấy người sai là nàng, cũng may Tề Thủ Tín là một nam nhân không đáng, nàng chưa từng đặt ở đáy mắt: "Dịch Thanh biểu tỷ, Dịch Nguyệt biểu muội thật lâu không gặp rồi đó."
Liễu Dịch Thanh lập tức thân thiết ôm lấy cánh tay Vân Khanh, mỉm cười ngọt ngào nói: "Biểu muội, sao muội không đến Liễu phủ chơi, tỷ nhớ muội muốn chết."
Nhớ nàng muốn chết, phải nên thay đổi câu chữ mới đúng, là muốn nàng chết thì mới đúng hơn. Vân Khanh cầm khăn liếc mắt nhìn nàng ta một cái: "Biểu tỷ nói gì thế, mấy ngày hôm trước mới đến mà, không có gặp tỷ thôi, vốn muốn mang lễ vật tặng cho tỷ."
Vừa nghe lễ vật muốn đưa, Liễu Dịch Thanh cười càng thêm ngọt: "Cái gì vậy, bây giờ đưa cũng không muộn!" Mỗi lần Vân Khanh đi Liễu phủ đều cho nàng ta lễ vật, ra tay hào phóng, đưa đều là thứ tốt.
Từ trong tay áo lấy ra một cây trâm lục bảo thạch khắc hình chim hạc, vừa mới lấy ra, Liễu Dịch Thanh liền khẩn cấp cướp vào tay, đáy mắt đều là kinh ngạc sáng rọi, Liễu Dịch Nguyệt vẫn đi theo phía sau nhịn không được tham lam, khó chịu hô: "Biểu tỷ, sao tỷ chỉ đưa Dịch Thanh tỷ tỷ, không có phần muội sao!"
"Có, của muội cũng có." Lấy ra một trâm cài khác điểm hình cánh bướm đưa cho nàng ta, Liễu Dịch Nguyệt giật lấy ngay kêu cám ơn.
Nghe được muội muội nói lời cảm tạ, Liễu Dịch Thanh thế này mới rời bỏ ánh mắt khỏi cây trâm: "Mặt trên được khảm lục bảo thạch đẹp quá, cám ơn biểu muội."
"Muội cảm thấy loại lục bảo thạch này rất tôn lên khí chất ngọt ngào của tỷ tỷ, hay tỷ tỷ cài lên đi, thực tôn dáng cho bộ y phục của tỷ." Liễu Dịch Thanh hôm nay mặc màu xanh biếc, nàng ta thích nhất chưng diện, nghe vậy vội vàng gật đầu đem cây trâm đưa cho Vân Khanh, ý bảo nàng giúp mình cài trâm.
Nhẹ nhàng đem cây trâm cắm ở trên búi tóc Liễu Dịch Thanh, khóe miệng Vân Khanh khẽ nhếch thành nụ cười, đưa mắt nhìn màu xanh lục trên mỏ chim hạc một cái, đáy mắt hiện lên tia sáng dị thường, Liễu Dịch Thanh, không phải lòng ta ác, là các ngươi quá vô tình, hi vọng ngươi cũng không nên khóc quá khó coi.