Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 91 : Tạ Thị Phát Uy Ác Chỉnh Thủy Di Nương (2)
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
Beta: Ishtar
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Tạ thị cùng Vân Khanh, Thủy di nương trên mặt thần sắc ân cần uyển chuyển hàm xúc, mang theo một loại tươi cười đắc ý cùng khiêu khích chắp tay lại, nàng ta như suy tư nhìn Tạ thị, lại cười duyên nói: "Phu nhân, đồ ăn sáng cũng đã dùng qua, không có việc gì tì thiếp liền lui xuống." Dứt lời tùy ý quỳ gối coi như là có hành lễ, liền muốn đi ra ngoài.
"Đợi đã!" Vân Khanh mở miệng hô.
Thủy di nương vốn nghe thấy có người kêu nàng ta dừng lại, nhìn lại dĩ nhiên là Thẩm Vân Khanh, thoáng ngẩn ra liền khôi phục lại, thay một chút tươi cười quái dị: "Sao, đại tiểu thư còn có chuyện gì?"
Vân Khanh chậm rãi cười, trên mặt mang theo ý cười, đôi phượng mâu nhìn khuôn mặt Thủy di nương, thản nhiên mở miệng nói: "Di nương vừa rồi hình như quên cái gì?"
Quên cái gì? Thủy di nương nhìn nhìn cổ tay áo, trên góc váy của mình, nàng ta không mang cái gì tiến vào, cũng không có đặt xuống này nọ, nhân tiện nói: "Tì thiếp không có phát hiện đánh rơi cái gì, hay là đại tiểu thư có thấy?"
Thật sự là một nữ nhân không có lễ nghi, bọn ta nói như vậy, thế nhưng còn nghe không hiểu, Vân Khanh liền xoay người ngồi xuống bên cạnh Tạ thị trên giường La Hán, nhẹ bưng lên chén trà bằng gốm sứ trắng tinh thổi thổi, khóe miệng hàm chứa ý cười nhìn Thủy di nương, không nói một lời, liền như vậy cười nhìn nàng ta.
Bà cũng không buồn bực, đem chén trà hướng khay trà bằng gỗ mạ vàng bên người đặt xuống, đối với Thủy di nương cười ôn hòa hào phóng nói: "Thủy di nương một lòng muốn vì lão gia làm chút việc, mặc dù ngươi không nói, ta cũng có thể hiểu được, hôm nay ngươi nếu ở trước mặt ta đã có thái độ này, như vậy ta cũng không thể phụ ý tốt của ngươi, lần trước khi lão gia trở về, có mang theo 50 cây hoa lan về, nói là một vị thương hữu (bạn bè làm ăn) đưa tới, ngươi cũng biết lão gia rất thích hoa lan, ít ngày nữa sẽ đi nhà kính trồng hoa để thưởng thức, hôm nay những chậu hoa lan này liền giao cho ngươi quản lý."
Thủy di nương vốn nghe nói muốn nàng ta đi quản lý hoa lan, liền muốn mở miệng phản bác, nhưng sau khi nghe được câu sau, nói Thẩm Mậu thường xuyên đi nhà kính trồng hoa dể xem hoa, câu phản bác ra cửa miệng lại vội nuốt xuống, nội tâm thầm nghĩ: việc này nàng ta thật ra có biết, Thẩm Mậu từng cùng nàng ta nói qua, ‘nhất cây nhất hoa người vì lan’, hoa lan cánh hoa trắng noãn như ngọc, đại biểu sự tốt đẹp, mang khí chất cao thượng, trang nhã.
Nghĩ đến việc đi chăm sóc hoa lan, nàng ta liền có cơ hội tiếp cận Thẩm Mậu, còn có thể ở trước mặt lão gia bày ra khí chất "Huệ chất lan tâm" của nàng ta, tốt đẹp như hoa lan, lập tức liền đồng ý nói: "Nếu là phu nhân ra lệnh, vậy tì thiếp nhất định tận tâm quản lý, để lão gia có thể thưởng thức những bông hoa lan xinh đẹp."
"Ân, ngươi đi đi." Tạ thị thản nhiên cười, đáy mắt hiện lên nồng đậm trào phúng, quay đầu đối với Lý ma ma nói: "Đưa Thủy di nương đi nhà kính trồng hoa, hầu hạ cẩn thận một chút."
Lý ma ma đáy mắt lướt qua một tia sắc bén, phu nhân đây là hạ quyết tâm muốn chỉnh người, liền cười phúc hắc nói: "Dạ, Thủy di nương, cùng nô tỳ đi nhà kính trồng hoa thôi."
Đáng tiếc Thủy di nương lại quá nhập thần suy nghĩ làm sao để ‘xảo ngộ’(tình cờ gặp mặt) Thẩm Mậu, không có để ý ánh mắt của Tạ thị, hành lễ xong lập tức vui rạo rực xoay người đi nhà kính trồng hoa.