Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 95 : Vân Khanh Ra Tay, Di Nương Tập Thể Rong Huyết (2)

Ngày đăng: 11:36 30/04/20


Beta: Ishtar



Vân Khanh lúc này mới lưu ý tới Bạch di nương vô thanh vô tức này, nhưng thấy nàng ta như trước là một thân đơn giản, áo màu xanh nhạt in ám văn bằng vải, phối với một cái váy dài hơi đỏ thẫm, cả người thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái lại không thô lỗ, vẻ mặt thành thật, nàng hơi hơi cau lại mi, nếu nói Thủy di nương quá mức kiêu ngạo, Bạch di nương nhưng cũng quá mức giản dị, toàn thân cao thấp thoạt nhìn còn không tốt như Phỉ Thúy bên người Tạ thị. Không biết có phải do nàng đa nghi hay không, tóm lại bao gồm cả Bạch di nương, nàng cảm giác, ba vị di nương ai cũng không có lòng tốt, ai cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, bất quá Bạch di nương vào lúc này xin về nhà, nàng có chút nghi ngờ nàng ta lảng tránh chuyện đi tranh thủ tình cảm.



Tạ thị vốn nghĩ mấy ngày này Thẩm Mậu đều phải ở phòng các nàng qua đêm, tâm tình liền ảo não không dứt, lúc này nghe lời nói của Bạch di nương, ánh mắt cũng nhu hòa hơn, vẫn là nàng chưa bao giờ muốn đi tranh giành tình nhân để cho mình ngột ngạt, nàng cũng biết Bạch di nương tuy rằng bán mình đến Thẩm gia, bên ngoài còn có phụ thân, nhưng mảnh hiếu tâm này bà đương nhiên là đồng ý, liền gật đầu nói: "Ngươi đi đi, nếu cần tiền, thì cứ mở miệng nói với ta."



Bạch di nương trong mắt mang theo cảm kích nói: "Đa tạ phu nhân ưu ái, ngày thường phu nhân đối với tì thiếp có nhiều chiếu cố, tì thiếp cũng có chút tích góp từng tí một, tạm thời còn đủ dùng."



"Ân, vậy ngươi liền đi đi." Tạ thị nói xong, Bạch di nương cũng chỉnh đốn vạt áo hành lễ lui ra.



Đợi người hầu đều đi rồi, Tạ thị quay đầu nhìn Vân Khanh nói: "Con nói một chút, vì sao phải muốn nương đi đón cái Tô Mi kia, đây cũng quá nể mặt nàng ta rồi."



Tạ thị trong lòng vẫn tức giận, không rõ nữ nhi vì sao lúc trước lại giành lấy lời bà, Vân Khanh trấn an cười nói: "Nương, người không thấy hôm nay Thủy di nương kia dù thế nào cũng muốn nương đi thôn trang đón Tô Mi sao?"



"Ân, việc này bản thân ta đã nhìn ra, nhưng đón Tô Mi trở về đối với các nàng có chỗ tốt gì, tuy rằng Tô Mi là cái thông phòng, nhưng một khi sinh hạ đứa nhỏ, các di nương đó không phải càng không có địa vị sao?" Theo lý mà nói, Tạ thị không cần lo lắng như vậy, bà nói thế nào cũng là chính thất, vị trí không thể dễ dàng dao động.




Lưu Thúy vâng mệnh, liền xoay người đi thu thập vật dụng, lúc này mà đi, khoảng chừng hai ngày mới về, nếu tiểu thư muốn hái vải, vậy khẳng định còn muốn ở thôn trang lưu lại hơn hai ngày, có thể sẽ hơn bốn ngày, nàng đem xiêm y và vật phẩm tùy thân chuẩn bị thật tốt.



Có Lưu Thúy làm việc này, Vân Khanh yên tâm, quay đầu liền gọi Vấn Nhi tiến vào: "Vấn Nhi, hai ngày này Thủy di nương có gì bất thường không?"



Vấn Nhi đã sớm đối với tiểu thư trước mặt hoàn toàn khâm phục, nàng nhìn bề ngoài cao quý hào phóng, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, nhưng trong đầu nghĩ gì đều hơn người bình thường có thể so sánh, ví dụ như đại tiểu thư rất ít phân phó nàng làm việc, cho nàng ngày thường không có việc gì liền ra ngoài đi dạo, nói chuyện phiếm, cho nàng ở trong túi tiền lúc nào cũng chứa một ít đồ ăn vặt, lạc, ô mai, kẹo..., ở trong phủ cùng các tiểu nha hoàn, ma ma quản sự trong lúc đó tạo quan hệ tốt, để thăm dò tình hình trong phủ rõ ràng.



Mà Thủy di nương nàng tối hôm qua mới nghe được một chút dị tượng, tiểu thư hôm nay liền mở miệng hỏi: "Hai ngày này Thủy di nương phái Mã bà trong hoa viên đi ra ngoài mua son phấn, có tiểu nha hoàn lúc đi ra ngoài dạo, lại nhìn thấy Mã bà leo lên một chiếc xe ngựa, lén lút nói nửa canh giờ, mới vụng trộm xuống xe ngựa, tiểu nha hoàn hồi phủ sau có nhìn thấy Mã bà trên tay căn bản không có son phấn gì cả."



Cho một ma ma quản sự đi mua son phấn, việc này thực ngạc nhiên, Vân Khanh khẽ nhíu mày: "Mã bà ở trong phủ còn có người nhà không?"



Đợi Vấn Nhi sau khi nói xong, Vân Khanh nhếch môi cười: "Tốt lắm, ta đã biết." Xem ra Thủy di nương thật đúng là có phòng bị mà đến a, nàng liền cùng nàng ta chơi đùa đi, nàng ta vừa đánh ra ba chủ ý, trước mắt nàng sẽ làm ý định thứ nhất bị phá sản.



Vân Khanh xoay người vào phòng, xuất ra dược đơn đưa Vấn nhi, bảo nàng nhanh cầm ra hiệu thuốc bên ngoài hốt ba thang thuốc, sau đó nửa ngày, nàng luôn ở trong thư phòng không ngừng mân mê chậu nghiền thuốc, cho đến lúc chạng vạng (chiều tối),mới cả người đầy mùi thuốc từ trong phòng đi ra, cầm trong tay một bao thuốc bột, trong đôi mắt lóe lên tầng tầng ám muội.