Cẩm Tú Đỉnh
Chương 12 :
Ngày đăng: 16:51 30/04/20
Nàng cũng không phải nam nhân, nhìn Ô thục nghi nhiều một chút có gì không được? Đối với câu hỏi của Tần Thừa Thích, đây là ý nghĩ đầu tiên của Mục Thư Du, ngay sau đó nàng cũng chỉ có thể suy nghĩ sâu xa hơn một chút, chẳng lẽ Tần Thừa Thíchkhông muốn để cho nàng và hậu cung cấu kết? Nàng lại không có mưu đồ chuyện lớn gì, bất quá cũng chỉ có nghĩ cho Mục Thư Yến mà thôi, lại nói nàng làm quen với Ô thục nghi đơn giản là vì cảm thấy nàng ta không giống những người khác thôi, về phần Tần Thừa Thích là vì chuyện này mà không vui sao?
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp chỉ vì thấy Ô Thục nghi có vẻ đẹp thế gian hiếm có, nên mới thất lễ nhìn lâu hơn một chút, hơn nữa thần thiếp cũng nghe nói Ô Thục nghi không chỉ có tướng mạo đẹp mà còn biết nhiều thi thư, tinh thông kim cổ, tất nhiên là có lòng muốn kết giao, có chỗ nào không phải mong Hoàng thượng chớ trách.” Mục Thư Du cảm giác nàng đã nói đến mức hết lời, tán dương nữ nhân của Tần Thừa Thích xinh đẹp còn muốn thỉnh tội, đây còn không phải là quá phải đạo rồi sao.
“Vẻ đẹp của Thái phi còn ai có thể so sánh sao? Còn có thể để mắt đến người khác sao? Tinh thông kim cổ thì sao, thứ đó đơn giản cũng chỉ là lý luận suông, sao có thể vượt qua sự cơ trí của Thái phi suy một ra ba, biết cách người có chủ tâm lợi dụng cơ hội gây bất lợi cho mình nên cảnh báo Ngọc Thục nghi, còn tranh thủ được sự cảm thông của trẫm, thật sự là nhất cử lưỡng tiện, cần gì phải hâm mộ Ô Thục nghi?” Tần Thừa Thích nhìn Mục Thư Du đứng trước mặt mình lạnh nhạt nói.
Đúng là nàng cũng có vài phần nhan sắc, nhưng so với nữ nhân trong hậu cung nàythì có gì hơn người chứ?! Dù phong cách có hơi lãnh đạm, thì Ô thục nghi so với nàng chỉ hơn chứ không có kém. Tần Thừa Thích này mắt mù không nhìn ra được sao, còn khen dung mạo của nàng làm có cảm giác như bị châm chọc. Còn Thư Yến nữa, sao lại đem chuyện tập thơ của Hoàng hậu nói với Tần Thừa Thích, về sau làm sao nàng có thể giao chuyện cho muội ấy chứ, một ít tâm kế cũng không có.
“Thần thiếp cũng chỉ là có chút mưu mẹo, thực sự không ngờ lại có người có chủ ý muốn nhắm vào tập thơ, thần thiếp ngu dốt làm đại vậy thôi, Hoàng thượng quá lời rồi.”
Tần Thừa Thích cũng không muốn tiếp tục so đo vấn đề này, nếu quả thật có chuyện gì thì chỉ cần để cho hai tỳ nữ bên cạnh Mục Thư Du lưu ý là được, vừa nghĩ như thếtrên mặt hắn liền lộ ra nụ cười, vẫy tay về phía Mục Thư Du: “Trẫm nhìn người khôngsai đâu, Thái phi thực sự nhạy bén hơn người, không nói mấy chuyện này nữa. Lại đây, có thể để cho trẫm nhìn xem vết thương trên chân không?”
Đây không phải là đang muốn giở trò lưu manh sao, hơn nữa còn không hề kiêng kỵ, miệng vết thương của nàng vừa thoa thuốc quấn một lớp vải thật dày có thể nhìn thấy cái gì chứ? Vậy mà Tần Thừa Thích hai mắt sáng sáng quắc lại nói muốn xem chân nàng! Mục Thư Du thấy Vu Trung mím môi khom người một tiếng cũng không nói lui ra ngoài, sau đó đóng kín cửa lại, không khỏi cảm thán: Tên nô tài kia đúng là hiểu chuyện mà!!
“Thái phi?” Tần Thừa Thích kêu một tiếng.
“Thái phi không nên thẹn thùng như vậy, nếu Thái phi còn không mở mắt trẫm sẽ tiếp tục nói tiếp, tới lúc đó Thái phi đừng trách trẫm lỡ lời.”
Mục Thư Du bị dọa lập tức mở mắt ra nhìn thẳng Tần Thừa Thích, Tần Thừa Thích bị đôi mắt sáng trong ướt át này nhìn khiến lòng mềm cả ra, nhịn không được hôn lên phía trên nó: “thật đẹp! Thái phi nhớ kỹ, nơi này gọi là nơi tương tư, là chỗ tuyệt vờikhông thể tả, cũng hại trẫm phải tương tư đây.”
Lưu manh mà còn giả vờ có văn hóa, may mắn là hắn dùng từ đàng hoàng một chút, nàng còn chịu đựng được, Mục Thư Du âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ mộtlát sao cả người nàng cứng đờ, chỉ vì Tần Thừa Thích kéo tay nàng đến chỗ giữa hai chân hắn, tiếp xúc với thứ cứng rắn kia khiến cho Mục Thư Du đỏ mặt.
“Đây là long căn của trẫm, Thái phi sờ một chút trước đi, nữ nhân đều yêu thích cái này.” Giọng nói của Tần Thừa Thích rất là tự đắc, dù sao hắn chỉ có cái này làm vốn liếng.
Mục Thư Du bị động để Tần Thừa Thích lôi kéo tay nàng trượt động ở nơi đó, trong lòng nàng tức giận không thôi, nếu không phải nàng không có cách phản kháng, thìcòn tới lượt nam nhân này ức hiếp nàng sao? Chỉ là chuyện vẫn chưa dừng ở đó, Tần Thừa Thích dẫn dắt Mục Thư Du duy trì động tác trên tay, bàn tay còn lại rảnh rỗi của mình thì dời đến “nơi tương tư” của nàng, đôi lúc còn ở cọ cọ vài cái tại điểm mẫn cảm.
Đây không phải là muốn mạng người sao? Bị hắn sờ mó lung tung như vậy, dù nàng có thích hay không đều phải phát sinh phản ứng sinh lý, sắc mặt Mục Thư Du càng lúc càng đỏ hơn.
Quả nhiên không lâu sau Tần Thừa Thích liền cảm thấy tay có hơi ướt, hơi thở cũng trở nên dồn dập: “Thái phi có cảm thấy không, nước này gọi là ngọc thủy, có thể khiến long căn của trẫm hòa tan. Chỉ là bây giờ long căn này của trẫm không thể không hòa tan, mà trẫm lại không muốn rời khỏi Hòa An điện của Thái phi, Thái phi thông minh cơ trí lần này có thể suy một ra ba nữa hay không, nếu không thì long căn này của trẫm cũng chỉ có thể lưu lại chỗ tương tư này của Thái phi thôi.”