Cẩm Tú Đỉnh

Chương 22 :

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Nghe Phan Vĩnh nói như vậy, Mục Thư Du kinh hãi vô cùng, nếu thật sự liên quan đến Bạch Hồng Tín, thì trong này chứa biết bao âm mưu a.



Nàng ở trong cung cũng nghe nhiều người nghị luận, lần này Tần Thừa Thích xuất binh là ra mặt vì Kỷ quốc, Xuyên Khúc quốc đang che giấu thừa tướng Kỷ quốc Liêu Tử Bân, Bạch Hồng Tín lại là phe chủ chiến, trong này có mưu đồ gì hay không đây?



Nàng không suy tính được chuyện lớn như thế, vì vậy im lặng trong chốc lát mới nói: “Phan hiệu vệ, việc này sự tình trọng đại, chỉ có giao phó cho ngươi ta mới yên tâm.



Ngươi nhất định phải tìm hiểu mọi chuyện kỹ càng, phải nhớ kỹ thà không đánh mà lui, không nên tham đánh mà liều lĩnh, chỉ có như vậy mới có thể bảo trụ tính mạng đám người chúng ta.”



“Ty chức biết chuyện này không phải chuyện đùa, hôm nay chỉ muốn nói trước để Thái phi hiểu rõ.”



Mục Thư Du gật đầu: “Biết rồi, ngươi đã vất vả, lui xuống đi.”



Chờ Phan Vĩnh rời khỏi, trong long Mục Thư Du vô cùng lo lắng, nàng hận bản thân không thể tùy ý ra cửa, nếu không cũng có thể âm thầm quan sát tên Bạch Quảng Thanh này, đáng tiếc đây là chuyện không thể nào.



Triệu gia, Bạch gia, Kỷ quốc, Xuyên Khúc quốcrốt cuộc liên quan thế nào, thật là nghĩ không ra, đoán không được, vẫn nên để tâmTriệu gia đi, để xem có động tĩnh gì.



Vu Trung thấy Tần Thừa Thích tâm tình tốt, liền thừa dịp hắn nghỉ ngơi vừa cười vừa nói:



“Hoàng thượng xem tấu chương đã nửa ngày, hãy nghỉ ngơi một chút đi, Ngọc thục nghi phái người đến nói nàng ấy đã nấu chút thuốc bổ, Hoàng Thượng có muốn hay nếm thử hay không, nếu không thích nàng liền đem đi tặng người khác.”



Tần Thừa Thích trong lòng đang suy tính, thuận miệng nói: “Để cho nàng mang đi tặng đi, trẫm sẽ điHòa An điện.”



“Hồi bẩm hoàng thượng, Thái phi giờ Tỵ canh ba đã xuất cung trở về vương phủ.” Vu Trung nhẹ giọng cẩn thận nói.



Tần Thừa Thích vẫn nhìn chằm chằm tấu chương, một lát sau mới mở miệng: “Khi nào thì trở lại?”



Nghe câu này Vu Trung liền toát mồ hôi: “Hồi bẩm hoàng thượng, Thái phi, Thái phi không có, có nói.”



“Thái phi không nhớ nói, các ngươi chết hết rồi hay sao mà không hỏi?” Tần Thừa Thích ném tấu chương trong tay, nhìn về hướng Vu Trung.



“Nô tài đáng chết, nô tài sai Tiểu Lượng Tử ở lại bên kia, hiện tại liền kêu hắn tiến vào hỏi lại.” Bởi vì phải xem Mục Thư Du uống thuốc, cho nên hắn liền bảo Tiểu Lượng Tử ăn trưa rồi hãy trở về.




Lần này chỗ ngồi của Mục Thư Du không phải bên cạnh Tần Thừa Thích, mà là sau vài vị phi tử, nàng không thèm để ý những thứ này, cũng không quan tâm ánh mắt của những người khác phóng tới, chỉ cúi đầu uống trà mắt nhìn thẳng. 



Tần Thừa Thích cũng không như lúc trước chỉ nói chuyện với Mục Thư Du mà mỉm cười nói: 



“Trẫm không quá để ý đến sắc đẹp của nữ nhân, hôm nay sở dĩ kêu các ngươi đến là vì nghe nói cô gáiđược tiến dâng lần này đẹp như tiên nữ hạ phàm, nên để mọi người cùng nhau mở rộng tầm mắt.” 



Tất cả mọi người lại nói tạ ơn, rồi bắt đầu kiểng chân chờ nhân vật thần tiên kia xuất hiện. 



Vu Trung thấy Tần Thừa Thích khẽ gật đầu một cái, liền tiến lên vỗ tay ba cái, không lâu sau nghe tiếng nhạc dần dần to lên, theo đó một cô gái trang phục lộng lấy bước ra. 



Nàng kia đến ngay chính giữa mới ống tay áo che mặt xuống, mọi người ở đây lập tức ngừng hơi thở, quả nhiên thật đẹp, muốn nhìn kỹ thì nàng đã tung người múa theo nhạc. 



Mục Thư Du cũng ngây người, nàng là người của hai thế giới nhưng chưa bao giờ thấy qua nữ nhân đẹp như vậy, gương mặt đó có thể nói hoàn toàn mỹ. 



không chỉ thế, người đang múa giữa sân kia, thân thể thướt tha, eo thon mảnh mai, mắt như sao sáng, vòng trúc trên mắt cá chân nàng phát ra âm thanh tinh tang khi múa, thật là rung động lòng người, làm cho mọi người không đành lòng nháy mắt bỏ lỡ cảnh đẹp. 



Nhưng đồng thời nhìn sang hướng Ô thục nghi, thấy nàng mặt không chút thay đổi, nhưng ánh mắt lại lộ ra đau thương, không khỏi cảm thấy khổ sở thay nàng. 



Tần Thừa Thích mới đầu cũng nhìn không chớp mắt, nhưng qua một lúc liền liếc mắt nhìn Mục Thư Du, chỉ thấy nàng con mắt ngây ngốc xem mỹ nhân nhảy múa, khóe miệng mang ý cười; 



Lúc khác lại nhìn Ô Nhạc Song sững sờ, kia vẻ mặt thập phần thương tiếc ý, trong lòng liền tức giận quay mặt lại, bất quá đồng thời cảm thấy Mục Thư Du bộ dáng so với trước kia càng xinh đẹp hơn. 



“Hoàng Thượng, quốc gia này hao hết tâm lực, nô tài coi như là sống không uổng phí, nhờ ở bên cạnh hoàng thượng mới có thể nhìn thấy tiên nữ hạ phàm thế này. Hoàng Thượng, ngài cũng cao hứng?” Vu Trung nịnh nọt cười 



“Tiên nữ cái gì, trẫm thấy không bằng một phần vạn của Thái phi.” Tần Thừa Thích vẫn đang ngó chừng Mục Thư Du, quan sát ánh mắt vẻ mặt của nàng, xem nàng rốt cuộc thích cái nào hơn. 



Vu Trung lần nữa há to miệng, cũng nhìn trộm Mục Thư Du, sau đó lại nhìn mỹ nhân đang múa giữa sân, trong lòng nhịn không được oán thầm: 



Hay là mắt Hoàng Thượng có bệnh?./.