Cẩm Tú Đỉnh

Chương 32 :

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


“Hoàng hậu nương nương nói, nếu mấy ngày nay Thái phi không rãnh rỗi thì đợi hai ba ngày sau tiến cung tạ ơn cũng không muộn.” Tên thái giám kia nói xong thấy Mục Thư Du không lên tiếng, vội cười nói vài câu rồi đi ra ngoài.



Chờ thái giám kia đi rồi, một lát sau Bạch Quảng Thanh mới mở miệng cười khổ.



“thì ra Thái phi đã sớm viết tấu thỉnh tội, Quảng Thanh dù tự nhận mình có chút thông minh cơ trí, nhưng thực vẫn không thể đoán được hành tung của Thái phi.”



Mục Thư Du nghe lời ấy thì có chút luống cuống: “Chuyện không phải như vậy đâu.”



“Quảng Thanh nghe rất rõ ràng, Thái phi không cần phải che dấu, được Hoàng thượng chiếu cố tất nhiên là không có gì sánh bằng.”



“Ta thật sự chưa từng viết cái tấu thỉnh tội gì đó, càng không phải dạng người dám làm không dám nhận. Chuyện rốt cuộc là thế nào phải chờ hai ngày nữa ta tiến cung mới biết được, trong lòng ta không thẹn là được, cũng không cần quan tâm người ngoài nghĩ cái gì!” Mục Thư Du trực tiếp biểu lộ thái độ.



Chẳng lẽ còn có người dám giả mạo Mục Thư Du viết tấu thư thỉnh tội? Bạch Quảng Thanh nghĩ sẽ không có khả năng này, trừ phi Mục Thư Du tương kế tựu kế, nếukhông chỉ cần Mục Thư Du tiến cung chuyện này sẽ bị vạch trần, đây chính là tội khi quân, kẻ nào to gan dám mạo hiểm như vậy? Chuyện này mặc dù có điểm đáng ngờ, nhưng trong lòng Bạch Quảng Thanh kỳ thật đã tin lời Mục Thư Du, hắn cũng tin chắc bản thân sẽ không nhìn lầm người, vì vậy lại mỉm cười: “Tất nhiên là ta tin nàng, nhưng chuyện này có chút kỳ quặc, nàng phải cẩn thận một chút, cùng lắm thì cứ nhận cũng chẳng hại gì.”



“Dù ta có muốn nhận thì cũng phải biết rõ ràng mọi chuyện, nếu không sẽ bị người ta xỏ mũi!”



Bạch Quảng Thanh gật đầu, lại hàn huyên cùng Mục Thư Du nửa ngày mới rời khỏi vương phủ.



“Như Ý, hôm đó ngươi đi gặp Ngọc thục nghi, có cảm thấy muội ấy có gì không ổnkhông? Muội ấy có nói gì về tấu thỉnh tội hay không?”. Sau khi Mục Thư Du bình tĩnh lại, người đầu tiên nàng hoài nghi chính là Mục Thư Yến, nếu như thực là Thư Yến gây ra, dù là do Tần Thừa Thích bày mưu sắp đặt hay là do Mục Thư Yến tự chủ trương, nàng cũng nhất định phải cho bọn họ hiểu rằng, nàng không phải là kẻ mặc người thao túng!



“Bẩm Thái phi, Ngọc thục nghi chỉ dặn dò chuyện mang đồ cho Thái phi, lại hỏi thăm Thái phi khỏe không, những thứ kia không hề đề cập đến.” Như Ý cẩn thận nhớ lại tình hình ngày hôm đó, xác nhận hôm đó Mục Thư Yến không hề nhắc tới tấu thỉnh tội gì đó.



Đúng là chuyện lạ! Người làm ra chuyện này rõ ràng là muốn nàng quay lại cung. Bề ngoài xem ra là muốn tốt cho nàng, nhưng bên trong có thể có âm mưu gì hay không? Giả sử nàng nhận mình đã viết tấu thư thỉnh tội này, ngày nào đó lại bị người kia vạch trần, căn bản không phải do nàng viết, vậy đến lúc đó nàng sẽ phạm vào tội khi quân rồi.



Mục Thư Du càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, cố nén đợi đến hai ngày sau đó thìvội vàng tiến cung gặp Hoàng hậu.
“Sao vậy, trẫm không màng thể diện làm hòa với nàng, nàng còn chưa vừa ý?” Tần Thừa Thích tuy đã ngừng lại nhưng vẫn chưa rút tay ra, ngón tay hắn vẫn còn nằm ở bên trong cơ thể nàng.



Mục Thư Du rũ mắt xuống, ngữ điệu nhẹ nhàng từ tốn: “Thần thiếp chỉ không muốn tùy tiện như vậy, xin Hoàng thượng đừng tiếp tục làm thần thiếp khó xử. “



“Trẫm tùy tiện chỗ nào? Làm gì mà nàng khó xử? Chẳng phải trẫm đã liên tục dỗ dành nàng, chiều theo ý nàng, nàng lại không nể mặt trẫm, trẫm hạ mình bịa ra chuyện tấu thư thỉnh tội còn chưa đủ mất mặt hay sao? Nàng vẫn không muốn hầu hạ trẫm? Nàng định vứt bỏ trẫm qua bên đúng không?” Sắc mặt Tần Thừa Thích lạnh xuống.



Mục Thư Du chỉ cảm thấy khó hiểu: “Hoàng thượng nói cái gì vậy, thần thiếp nghekhông hiểu, xin Hoàng thượng rõ.”



Tay của Tần Thừa Thích lúc này lại động đậy, ngón cái của hắn đồng thời xoa nắn hạt châu bên trên, vừa ấn vừa chà sát.



“Trẫm không thể lấy lòng nàng đúng không? Hay là hắn làm nàng vui vẻ hơn, nên nàng không muốn trẫm!”



hắn nói điên nói khùng gì vậy?! Mục Thư Du không thể nhịn được nữa, chân dùng lực đá văng cánh tay của Tần Thừa Thích, trực tiếp xoay người ngồi dậy.



“Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không hiểu vì sao Hoàng thượng lại nói như vậy, thần thiếp xin cáo lui trước.”



Tần Thừa Thích một tay bắt lấy bàn tay đang sửa sang lại xiêm y của Mục Thư Du nghiêm giọng chất vấn: “Nàng tưởng trẫm không biết nàng có ý với con trai của Bạch Hồng Tín sao?! Các người lén lén lút lút gặp mặt đã nói những gì?! Mục Thư Du, đừng tưởng rằng có danh hiệu Bình Khánh vương Thái phi này là nàng có thể ở bên ngoài làm loạn, trong mắt trẫm không thể chịu được một hạt cát đâu!”



- --



Haiz, anh không thể chịu được một hạt cát, còn chúng em thì sao? Chúng em phải chịumột đống cát của anh đấy. 



Đúng là quan đốt lửa lại không cho dân thắp đèn mà…