Cẩm Tú Đỉnh
Chương 36 :
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Vu Trung tự mình đem cháo và điểm tâm bày trước mặt Mục Thư Du, cười híp mắtnói: “Thái phi thừa dịp còn nóng ăn một chút, bữa tối còn phải đợi một lát nữa mới tới, ngài đừng để đói bụng, nghỉ ngơi lâu như vậy nên uống một chút cháo trước cho thấm giọng rồi hãy ăn điểm tâm.”
không hổ là người hầu hạ bên cạnh Tần Thừa Thích, chỉ mấy câu nói đó đã làm cho người ta cảm thấy được quan tâm, Mục Thư Du nói với Vu Trung: “Đại tổng quản, canh tránh thai...”
“Thái phi không cần vội, chờ ngài dùng xong điểm tâm uống cũng không muộn.”
Mục Thư Du lúc này mới yên tâm cầm lấy một khối điểm tâm bắt đầu ăn.
Tần Thừa Thích xem tấu chương trong tay, thỉnh thoảng liếc nhanh Mục Thư Du, nữ nhân trong cung ăn cái gì cũng đều là miệng nhỏ nhai kĩ nuốt chậm, Mục Thư Du mặc dù cũng ăn rất văn nhã, nhưng nhìn xem bộ dáng kia cũng làm cho người khác cảm thấy ngon miệng, Tần Thừa Thích nhìn trong chốc lát cũng có cảm giác đói bụng.
Mục Thư Du đang muốn cầm khối điểm tâm thứ hai thì thấy Tần Thừa Thích đi tới, vì vậy vội vàng đứng lên, Tần Thừa Thích đưa tay ngăn lại, cười nói: “không cần đứng lên, trẫm nhìn thấy nàng ăn ngon miệng nên cũng đói bụng một chút.”
Vu Trung vội vàng đỡ Tần Thừa Thích ngồi xuống: “Hoàng thượng, nô tài cho người mang cháo lên cho ngài.”
“không cần, trẫm thấy trong chén của Thái phi cũng còn nửa bát, trẫm cũng khôngphải là rất đói bụng, như vậy là đủ rồi.” Tần Thừa Thích nói xong liền cầm bát cháo Mục Thư Du để ở một bên lên ăn.
Vu Trung đứng ở phía sau nhìn thấy vậy không khỏi trừng mắt hé miệng, Hoàng thượng cũng quá thân mật rồi, sao lại có thể ăn chung một chén với Thái phi chứ?
“Hoàng thượng, sao có thể làm vậy, hãy là cứ để cho đại tổng quản đi bưng một chén lại đây đi.” Mục Thư Du cũng không nghĩ tới Tần Thừa Thích có thể hèn hạ như vậy.
“Thái phi, ngài cứ trực tiếp gọi tên nô tài là được, nô tài ở trước mặt Hoàng thượng và Thái phi chịu nổi hai chữ tổng quản kia đâu, thật sự là ngại chết nô tài.“
“Ngươi là tên nô tài bất trung, mau lui ra đi. Trẫm chỉ là nhìn thấy nàng ăn rất ngon miệng, chắc hẳn là chén cháo này của Thái phi có gì đặc biệt, không cần đổi nữa.” Tần Thừa Thích vừa nói vừa nhìn chằm chằm Mục Thư Du cười.
Tần Thừa Thích lại cảm thấy chưa đủ, nhưng nhìn Mục Thư Du đã rất mệt mỏi, đành phải thở dài nói: “Trẫm còn muốn tái chiến, nhưng lại sợ nàng không chịu nổi, nàng nằm nghỉ đi, trẫm không phiền nàng nghỉ ngơi nữa.”
nói xong ôm Mục Thư Du trở mình, lại cười không ngừng: “Hãy là để nàng đè nặng trẫm đi, long căn của trẫm không muốn rời xa nơi ấm áp căng chặt đến mất hồn của Thái phi đâu.”
Mục Thư Du sớm đã mất hết khí lực phản kháng, tuy rất không thoải mái nhưng so với việc lăn qua lăn lại thì tốt hơn nhiều, vì vậy đành phải chịu đựng khó chịu nhắm mắt nghỉ ngơi, không lâu sau nàng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Tần Thừa Thích đẩy mái tóc dài mướt mồ hôi của Mục Thư Du ra, hôn một chút lên đôi môi sưng đỏ của nàng, hai tay cầm lấy đoi nhũ hoa của Mục Thư Du xoa nắn, cho đến cảm thấy thỏa mãn mới đi vào giấc ngủ.
Ngày kế tiếp, Tần Thừa Thích sảng khoái tinh thần lên triều, nghỉ trưa lại cho gọi Mục Thư Du đến Trường Tuyên điện xoa nắn một phen mới bằng lòng thả người, buổi tối cũng trực tiếp đến Hòa An điện dùng bữa tối, trên bàn ăn còn muốn ôm Mục Thư Du sờ sờ ngực nàng, miệng đối miệng đút cho nhau ăn, chờ đến khi lên giường lại càng hận không thể làm tới bến, đối với Mục Thư Du quả thật là quấn quýt si mê.
“Thái phi, Thái phi, ngài đã tỉnh.” Như Ý đứng ở ngoài trướng khẽ gọi.
Mục Thư Du cố sức mở mắt, họng đau rát: “Chuyện gì?”
Nàng quá mức mệt mỏi, ở với Tần Thừa Thích ba ngày liền ngoại trừ vào triều và phê duyệt tấu chương thì chỉ cùng nàng ở trong phòng tầm hoan, lăn qua lăn lại như vậy sao không thấy tên khốn Tần Thừa Thích có chuyện gì mà nàng lại sắp bị bệnh đến nơi, suốt ngày đều cảm thấy mất tinh thần.
“đã là buổi trưa, Hoàng hậu phái người đến mời ngài đi Vĩnh Hoa cung ạ.” Nếu khôngphải Hoàng hậu triệu kiến, nàng ấy cũng sẽ không dám phiền nhiễu Thái phi an giấc.
Mục Thư Du nghe vậy, thoáng lên tinh thần, để Như Ý đỡ nàng đứng lên: “Gọi Như Lan vào, chuẩn bị cho ta đến chỗ Hoàng hậu.”
Nên tới cuối cùng cũng đã tới, Hoàng hậu mấy ngày nay không có động tĩnh gì, nàngđã sắp hỏng trong tay cái đồ háo sắc Tần Thừa Thích kia rồi!