Cẩm Tú Đỉnh
Chương 62 :
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
Mục Thư Du đến nơi ở của Lưu Quế Tú thì thấy nàng ta đang ướm thử xiêm y lên người, hơn nữa những xiêm y kia cái sau càng đẹp đẽ chói lóa hơn cái trước, đứng dưới ánh mặt trời có thể khiến cho người khác lóa cả mắt.
Yên lặng thở dài, Mục Thư Du bước qua.
“Muội muội đến thật đúng lúc, những xiêm y này đều là của Ngụy thục nghi ban cho ta, tất cả đều còn mới 8,9 phần, muội giúp ta nhìn xem ta mặc có đẹp không, nếu thích thì muội cứ lấy hai bộ đi.” Lưu Quế Tú vừa xoay vòng trước mặt Mục Thư Du vừa nói.
Mục Thư Du kéo tay Lưu Quế Tú qua hỏi: “Những xiêm y này đều là của Ngụy thục nghi cho tỷ?”
Lưu Quế Tú gật đầu: “ tuy rằng Thục nghi không thích ta, nhưng khoản ăn mặc lại chưa từng bạc đãi ta, lại nói khi nàng ấy được phong làm thục nghi thì được Hoàng thượng ban thưởng rất nhiều, làm sao để ý mấy bộ xiêm y này chứ, chẳng qua Hiền phi nương nương lại không thích, sợ là ghen tị thục nghi được sủng mà giận chó đánh mèo trên người của ta.”
thật là một người không có đầu óc, Ngụy Tố Vân biết rõ Hiền phi yêu thích sự đơn giản, lại cố ý đem xiêm y hoa lệ đưa cho Lưu Quế Tú, Lưu Quế Tú cứ theo đà này, cả đời này cũng đừng nghĩ ngoi đầu lên được!
Thấy đây là người không có suy nghĩ xấu xa gì, Mục Thư Du quyết định nhắc nhở Lưu Quế Tú một phen.
“Tỷ tỷ, hôm nay muội muội nhiều lời vài câu, Hiền phi nương nương luôn không thích những người ưa chưng diện quá mức, nếu tỷ tỷ ăn mặc mộc mạc một chút, có thể ít bị khiển trách đi, huống hồ Hiền phi nương nương là người nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, nịnh hot nhiều một chút cũng không có hại phải không nào?” Mục Thư Du cảm thấy nói như vậy vừa không đắc tội Lưu Quế Tú, lại có thể đem ý tứ Hiền phi biểu đạt lại, như vậy không còn gì tốt hơn.
Ai ngờ Lưu Quế Tú nghe xong lại thay đổi sắc mặt: “Mệt cho ta còn xem người là tỷ muội tốt, không nghĩ tối ngươi cũng giống người khác nhìn ta không vừa mắt, xiếm y này ta còn không tiếc rẻ để ngươi chọn lấy, ngươi còn không biết ơn, nhất định muốn ta ăn mặc không bằng ngươi mới được sao? Nếu ngươi biết cách lấy lòng Hiền phi nương nương thì sao còn bị mắng chửi ở Hòa Tề điện? Nếu có bản lĩnh thì ngươi leo lên phân vị cao một cho ta xem đi, đừng có đem năng lực của mình phô diễn ra đây!”
Đối mặt với lời chỉ trích của Lưu Quế Tú, Mục Thư Du cũng không tức giận, trực tiếp đứng dậy cười nói : “Xem ra là ta cùng tỷ tỷ không có duyên phận, chỉ mong sau này tỷ tỷ đừng làm muội muội khó xử là tốt rồi.” nói xong nàng xoay người rời đi.
“Lưu Quế Tú này thật là không biết tốt xấu, dung hoa một lòng muốn tốt cho nàng ta, nàng ta lại không biết cảm kích.” Sau khi ra khỏi đó, Giai Tĩnh đi theo cũng thấy bực mình.
Mục Thư Du không thèm để ý nói: “Tùy nàng thôi, không gây chuyện là được.”
Mấy người bọn họ đi tới nửa đường thì gặp được tiểu cung nữ Thu Diễm bên cạnh Ngụy thục nghi.
“Mục dung hoa, thục nghi mời ngài qua đó một chuyến.”
Hai người im lặng dùng cơm xong, không bao lâu sau thì rửa mặt lên giường nằm ôm lấy nhau.
“Thành trì mà Trẫm ban cho Nam Chích đều nằm trong trung tâm của mười bốn tòa thành, sau khi Nam Chích nhận được thành nhất định sẽ đem quân đi trấn thủ, chờ chiến sự nổ ra Trẫm sẽ sai quân bao quanh nơi đó là chặn đứt đường ra, hơn nữa như lời nàng nói sau này Trẫm cũng sẽ tiếp tục hậu đãi Nham Chích, tuy rằng Nham Chích lòng muông dạ thú, nhưng Trẫm cũng muốn vật tẫn kỳ dụng (*), trước tiên phải khiến con sói này giao hết con mồi cho Trẫm mới được.” Tần Thừa Thích vỗ về lưng Mục Thư Du nói ra mục đích cuối cùng của mình.
(*) vật tẫn kỳ dụng: sử dụng hết mức có thể….câu này để nguyên hợp tình huống hơn.
“Hoàng thượng tin tưởng thần thiếp như vậy sao?”
Tần Thừa Thích hôn hôn Mục Thư Du: “Ngay lúc nàng giao Liêu Tử Bân cho Trẫm thì ngoài yêu nàng Trẫm còn quyết định tin nàng.”
Mục Thư Du hít một hơi thật sâu giảm bớt cảm xúc kích động, sau đó lại hỏi: “Con người đều luôn thay đổi, lỡ như tương lại thần thiếp không còn như bây giờ nữa thì sao?”
“Thay đổi thì thay đổi đi, bất luận như thế nào, Trẫm đều không hối hận về lời hứa ngày hôm nay.”
Mục Thư Du vùi đầu trước ngực Tần Thừa Thích, qua một lúc lâu sau mới ra vẻ khó khắn nói: “Ta sẽ không thây đổi, không cần biết có yêu hay không, ta cũng sẽ không phải bội ngài.”
Tần Thừa Thích cười trầm thấp: “Trẫm biết.”
hắn đã sớm hiểu cá tính của Mục Thư Du, nữ nhân này có tâm có thủ đoạn, nhưng lại không bỏ xuống được trách nhiệm, càng không chịu được người khác đối tốt với mình, hôm nay hắn làm nhiều việc như vậy cuối cùng cũng có thể đổi lấy trung tâm (*) của nàng, có điều cái này còn không đủ, nếu hắn có thể khiến Mục Thư Du yêu thương mình, thì đó mới là chuyệnvui lớn nhất đời người.
(*) trung tâm: một lòng trung thành
Huống hồ hôm nay nàng đã hứa hẹn trung tâm với hắn, như vậy dù cho tương lai hắn có thật sự làm chuyện có lỗi với nàng, nàng cũng nghiêm chỉnh không làm trái lời hứa xuất cung mà bỏ đi, mà ý chỉ hắn nói lúc nãy cũng có thể khiến Mục Thư Du ở lại trong cung.
Tần Thừa Thích nghĩ tới mưu kế vẹn toàn của mình không khỏi đắc ý, hai tay ôm sát lấy người trong lòng âm thầm cười vui vẻ.